Happiness is where you enjoy it

Kỳ thật tôi cũng có thiết bị gian lận – Chương 10 + 11 + 12

Chương 10. Không quá hung tàn

“Tôi muốn đi mua một chiếc áo choàng trùm đầu.” Cách Ngôn chạm vào hai cục u sưng phù trên trán của cậu, đứng trong hẻm nhỏ nói với Rex ở phía ngược nguồn sáng. Ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào khuôn mặt cậu, hai miếng bánh bao trên trán cậu được bao bọc trong một lớp ánh sáng đỏ tươi, như thể ngửi được hương thơm phưng phức của nó, ngọt ngào như một bữa tiệc.

Rex im lặng trong chốc lát rồi xoay người bước lên đường phố náo nhiệt, rẽ vào hướng ngày hôm qua tiến vào thị trấn.

Cách Ngôn vội vã theo sau, suốt dọc đường cậu nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường của mọi người. Trước đây không biết ý nghĩa của mấy loại ánh mắt này còn tốt, bây giờ biết rồi cậu cảm thấy rất mất tự nhiên, đặc biệt là những người có vẻ ngoài cơ bắp lực lưỡng, thấy họ vừa nói chuyện vừa nhìn cậu sẽ nghĩ họ có ý đồ không tốt, cậu theo bản năng mà theo sát Rex.

Chẳng bao lâu sau, Rex đột ngột dừng lại trước một cửa hàng.

Cách Ngôn mải nghĩ nên không chú ý, đầu lại bị va đập vào một cơ thể cứng rắn, mũi cậu sưng đỏ lên, một lô bánh bao mới ra lò, tiếp tục thu thập thêm vài miếng bánh biết đâu cậu có thể triệu tập rồng thần. Cậu dùng khóe mắt liền nhìn tên cửa hàng, ngay lập tức rạng rỡ sáng ngời, lưng không đau nữa, xem ra Rex cũng không quá tàn nhẫn vô tình như trong tưởng tượng của cậu, trong trái tim độc ác chắc chắn có một nơi dịu dàng mềm mại nào đó.

Cửa hàng này là một nhà may, mô hình tương đối nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ.

Ông chủ nhà may nhiệt tình bước qua bắt chuyện với họ, Cách Ngôn bảo ông bán cho cậu một chiếc áo choàng. Nghe được giọng nói rõ ràng của cậu, ông chủ mới chú ý đến sự hiện diện của cậu, đôi mắt lóe lên một chút ngạc nhiên. Không còn cách nào, sự tồn tại của Rex quá mức mãnh liệt, ở cùng một chỗ với hắn, người bên cạnh hắn thường sẽ bị bỏ qua.

Cách Ngôn không tức giận, trên thực tế cậu cảm thấy phản ứng của ông chủ tiệm may còn tốt hơn nhiều so với những người khác, biểu hiện trên khuôn mặt chỉ ngạc nhiên, ánh mắt là không rõ ràng, nhưng càng làm quyết tâm mua áo choàng của cậu thêm vững chắc.

“Cho cậu ấy thêm hai bộ quần áo thực dụng.” Giọng nói trầm thấp nặng nề của Rex vang lên.

Cách Ngôn biết quần áo trên người mình vừa bẩn thỉu vừa rách rưới nhưng cậu không ngờ Rex lại chủ động mở miệng, trong lòng hơi cảm động, người này quả thật không đến nỗi nào, đột nhiên cảm động quá đi mất.

Ông chủ tiệm may rất nhanh lấy ra hai bộ quần áo và một chiếc áo choàng, hình dạng áo choàng đều giống nhau, không có gì đáng để xoi mói. Hai bộ quần áo thật sự thiết thực, vải hơi thô, kiểu dáng không có gì đặc biệt, nhưng tốt hơn loại quần áo mềm mại đẹp đẽ mà chủ nhân cũ của cơ thể này thường mặc, hình như cơ thể ban đầu không mặc nổi, nên vải vóc quần áo trên người trông khá vô ích.

Rex trả tiền, hai người rời khỏi tiệm may.

Cách Ngôn mặc áo choàng vừa mua vào, dọc đường đi quả nhiên không ai dùng ánh mắt kì lạ nhìn cậu nữa, tâm trạng bỗng chốc tốt lên, cậu đuổi theo bước chân của Rex, hỏi: “Chúng ta định đi đâu?”

Cậu cho rằng đó là một câu hỏi rất bình thường, Rex đột ngột dừng chân lại, quay mặt bình thản nhìn cậu. Cách Ngôn bị ánh mắt trầm lắng của hắn nhìn, cảm thấy không thoải mái, từ giây phút đầu tiên biết đến người đàn ông này, cậu không tài nào hiểu được đối phương, tốt nhất là cứ thẳng thắn.

Thời gian lẳng lặng trôi qua vài giây, bất thình lình một tiếng ồn lớn ở phía trước truyền đến.

Một nhóm lính đánh thuê đeo hai lưỡi kiếm bên hông vừa tranh luận vừa bước qua bên cạnh họ. Đại thể là một binh đoàn lính đánh thuê rất có danh tiếng xuất hiện ở thị trấn Treece, đội lính đánh thuê này gọi là Sói Đen. Họ đang tìm một ai đó, danh tính người được tìm không tầm thường, hành động truy tìm khá huyên náo, nghe nói còn có treo giải thưởng, chỉ cần cung cấp được đầu mối chính xác là có thể nhận một nghìn đồng tiền vàng, không phụ thuộc vào đầu mối thế nào.

Cách Ngôn không biết một nghìn đồng tiền vàng là nhiều hay ít, nhưng cậu biết một trăm đồng xu bạc đổi được một đồng tiền bạc. Số tiền Rex bỏ ra mua hai bộ quần áo và một chiếc áo choàng cho cậu tổng cộng là ba mươi đồng tiền bạc, cho nên một nghìn đồng tiền vàng có lẽ là rất nhiều tiền, vài gã lính đánh thuê rất kích động.

Rex luôn quan sát vẻ mặt cậu, phát hiện sau khi nghe tên đội lính đánh thuê Sói Đen xong thì không có phản ứng gì khác ngoại trừ tò mò, trong lòng có tính toán riêng, bỏ lại một câu “Đi theo tôi” rồi bước nhanh vào một con hẻm vắng vẻ.

Cách Ngôn đã quen với việc hắn vô duyên vô cớ tùy thời tùy lúc thực hiện bất kì quyết định nào, dù sao sau đó cậu cũng biết nguyên nhân.

Hai người quanh co bước đến một quán trọ, lớn hơn quán trọ tối qua nhiều lần, ở cửa đều có người ra người vào, người dừng chân ăn uống rất nhiều, có những người rảnh rỗi ngồi lê đôi mách, bất kể trai hay gái đều như nhau. Nội dung chính của cuộc trò chuyện chính là quán trọ ngày hôm qua họ thuê phòng, sáng nay thi thể bên trong đã được phát hiện. Khiến Cách Ngôn bất ngờ là có người dường như biết quán trọ kia là nơi giết người cướp của, phần lớn chỉ thảo luận về tình trạng kinh hoàng của xác chết.

Rex đặt phòng chỗ ông chủ.

Chẳng lẽ anh ta muốn ngủ giữa ban ngày?

Cách Ngôn ngạc nhiên tự hỏi, nhưng vết thương trên cơ thể cậu vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hạnh phúc nhất là được nghỉ ngơi. Vừa mới bước vào phòng, cánh cửa bị Rex đóng sầm lại.

Cách Ngôn nghi hoặc quay đầu nhìn, giọng nói sâu không lường được của người đàn ông từ đỉnh đầu cậu truyền xuống, cậu đột nhiên giật mình.

“Chuyện của Jimmy, cậu biết được bao nhiêu?”

Chương 11. Bí mật của Jimmy

Con ngươi của Cách Ngôn chợt co lại bởi vì câu nói của Rex, cậu tưởng cậu sơ hở ở đâu đó làm hắn phát hiện, không biết Rex chỉ cẩn thận hỏi dò cậu mà thôi. Phản ứng của cậu biểu hiện rõ là có vấn đề, còn chút biến hóa cỏn con đó cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Rex, sau một tiếng vang lớn, cổ Cách Ngôn bị hắn bóp nghẹt, phía sau lưng dính chặt vào cánh cửa.

“Cậu lừa tôi.” Rex bình thản trần thuật, giọng nói lạnh lẽo tỏa ra sự nguy hiểm.

“Tôi yêu cầu năm phút khiếu nại.” Cách Ngôn đau đớn gặng nói, lưng nóng rát, nhận thấy năm ngón tay đang siết cổ mình chậm rãi lỏng ra, cậu liếc mắt thoáng nhìn bàn tay đang giơ lên kia của Rex, phảng phất như giây tiếp theo bàn tay đó sẽ cắm vào trong bụng cậu và moi ra một đống ruột, lập tức sợ run bần bật mà chủ động nói thật với hắn, e ngại chậm một chút thôi bản thân sẽ rơi vào kết cục giống như những người khác.

Rex bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt xanh thẳm tựa như đóng băng, tạo thành một thế giới băng giá lạnh ngắt.

Cách Ngôn sợ hãi run cầm cập, da gà lan khắp toàn thân, quyết định nói ngắn gọn: “Tôi không hề cố ý giấu diếm, nhưng tôi quả thật không phải là Jimmy, chuyện là thế này, không hiểu tại sao sau khi tôi chết, linh hồn vẫn bám theo người gọi là Jimmy này, theo cậu ta vài ngày, tôi biết một ít bí mật của cậu ta.”

Lúc đó cậu cảm thấy thực lạ lùng, linh hồn của cậu tại sao lại theo Jimmy, mãi đến khi nhập vào cơ thể này cậu mới hiểu được, hóa ra đây là cơ thể dành sẵn cho cậu, kết cục của Jimmy đã được báo hiệu trước.

“Bí mật gì?” Rex vẫn không buông cậu ra, vẻ mặt lạnh lùng nguyên vẹn, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của hắn.

Cách Ngôn đành nói tiếp: “Họ đặt bẫy hại anh là do Jimmy khiêu khích, cậu ta dường như rất sợ anh, suốt mấy ngày trốn ở trong phòng cậu ta luôn miệng lẩm bẩm.” Nói đến đây, vẻ mặt cậu trở nên cực kỳ phức tạp mà liếc mắt nhìn Rex, cảm giác không thể miêu tả rõ.

“Lẩm bẩm cái gì?”

“Cậu ta luôn miệng nói chỉ cần anh chết rồi, những thứ đó đều là của cậu ta, còn nói trước khi anh chưa trưởng thành, xem anh trốn thoát thế nào, cậu ta không tin hiện tại anh có vận mệnh của 'người được chọn', làm sao có thể chạy trốn được. Vì thế, tôi nghi ngờ cậu ta sống lại, hơn nữa là tái sinh từ tương lai trở về, cậu ta biết tương lai anh sẽ trở nên vô cùng mạnh, muốn giết chết anh trước khi anh trưởng thành, cướp đi những thứ thuộc về anh trong tương lai.”

Sự khác biệt giữa cuộc sống của người với người quá khủng khiếp, nếu như Rex thật sự là con trai của số phận, cũng chẳng trách Jimmy ghen tị phát điên lên. Vận mệnh của người được chọn tuyệt đối vô cùng tốt, chỉ rõ người này được Thượng Đế quan tâm ưu ái, cho dù con đường có gập ghềnh bao nhiêu, nhưng cuối cùng sẽ gặp dữ hóa lành, đồng thời bởi vì các loại cơ hội và duyên phận mà càng ngày càng mạnh mẽ, đây là sự cám dỗ tuyệt vời khiến con người ta có thể đánh mất nhân tính và lý trí.

Cách Ngôn hiểu được suy nghĩ của Jimmy nhưng cũng cảm thấy ý nghĩ của cậu ta vô cùng kì lạ. Nếu Rex thật sự là người được chọn, vậy cho dù bây giờ hắn chưa mạnh mẽ, Thượng Đế vẫn thiên vị hắn như trước, sao có thể bị rơi vào bẫy của họ mà chết. Hơn nữa, kết quả của họ đã cho ra đáp án, câu nói 'không thể nào' của Jimmy trước khi chết có hàm nghĩ số phận của Rex có khả năng bởi vì cậu ta sống lại mà thay đổi, còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm.

“Lúc đầu, tôi không tin, nhưng nghĩ đến tôi chết rồi vẫn còn ý thức, tình huống của cậu ta có lẽ cũng có khả năng.” Cách Ngôn cuối cùng cũng thấy được một chút dao động không đáng kể trong mắt Rex, nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng. Nếu Rex không tin thì làm sao đây, mạng nhỏ của cậu bất cứ lúc nào cũng treo lơ lửng trong không khí.

Cậu không biết, Rex đang nghĩ đến một sự kiện khác, số phận của hắn bởi vì Jimmy sống lại mà thay đổi, chuyện này có thể là thật.

“Anh có tin tôi không?” Ánh mắt Cách Ngôn sáng ngời nhìn hắn.

Lông mày chau lại của Rex đột ngột nhướn lên rồi buông lỏng ra.

Cách Ngôn chạm chân xuống mắt đất, trong lòng sợ hãi vuốt cổ mình, biết ngoài da chắc chắn đã lưu lại vết hằn của năm ngón tay, đột nhiên cảm thấy cảm giác vững chân trên mặt đất vẫn là tốt nhất.

“Họ là thành viên của đội lính đánh thuê Sói Đen.”

“Ừm?” Cách Ngôn phản ứng chậm chạp, nhìn vẻ mặt hơi thay đổi của Rex lúc nói câu này, “Sao không có ấn tượng, chẳng lẽ họ là con cái của giới quý tộc nào đó sao, biệt đội lính đánh thuê Sói Đen không phải là nhóm tín đồ liều mạng à?”

“Sói Đen không phải là biệt đội lính đánh thuê bình thường, ban đầu có những gia đình quý tộc để con cháu gia tộc gia nhập nghiêm túc đào tạo, về sau thông qua làm nhiệm vụ trở thành đoàn lính đánh thuê cấp A.” Khóe miệng Rex tạo thành một nụ cười mỉa mờ nhạt.

Cách Ngôn hiểu rồi, kì thật tương tự như sự khác biệt giữa thương nhân bình thường và thương nhân tầng lớp quý tộc, địa vị mấy vị thiếu gia giống Carlos ở đội lính đánh thuê Sói Đen tương đương với hoàng tử. Hoàng tử mất tích khác với thành viên lính đánh thuê bình thường, họ chắc chắn phải tìm kiếm, một khi tin tức họ đã chết lan ra, tuyệt đối sẽ gây ra sóng to gió lớn, riêng cậu và Rex vẫn sống sờ sờ rõ ràng sẽ bị hoài nghi. May mắn họ trốn tránh đúng lúc, cậu có áo choàng trùm đầu che mặt, Rex thì thật phiền phức, khuôn mặt vốn có của hắn đã đủ bắt mắt.

Chương 12. Sự khác biệt giữa nhân vật chính và bia đỡ đạn

“Đúng rồi, tôi nhớ Jimmy từng ghi lại một phần nội dung, để tôi tìm xem...” Cách Ngôn sực nhớ đến chuyện này, ngay lập tức lục lọi trong túi của mình.

Jimmy trở nên rất thận trọng sau khi tái sinh, không yên tâm để đồ đạc ở nhà trọ, vì thế ngay cả tờ giấy viết ra cũng mang theo bên mình, bởi lẽ cậu ta sợ bị Rex phát hiện bí mật của mình, nên không thể thả lỏng tâm trạng.

Jimmy giấu tờ giấy rất kín, nếu cậu không tồn tại ở trạng thái linh hồn thì sẽ tuyệt nhiên không phát hiện được, bởi vì đó là một đường may trong túi áo. Túi không lớn lắm, vừa đủ để dùng giấu tờ giấy. Đối phương thật sự hao tổn tâm huyết, kết quả cuối cùng họ lại được lời.

Cách Ngôn đưa tờ giấy cho Rex, chờ mong mà nói: “Trong này ghi lại một ít nội dung mà Jimmy đời trước biết đến, hình như có thông tin liên quan đến thị trấn Treece và rừng rậm Tasha, anh xem xem có quan trọng không.”

Rex mở mảnh giấy gấp ra, ở trên liệt kê líu nhíu hơn mười mục nội dung, còn có ngày tháng, khoảng ba tháng trước, nói cách khác thời gian Jimmy sống lại là ba tháng trước, mỗi một mục còn viết ra thời gian xảy ra gần đúng, trong đó nổi bật nhất là mục thứ hai, được cậu ta dùng bút tô đậm.

Nội dung này liên quan đến rừng Tasha.

Đường nét trên khuôn mặt Rex vốn rất nghiêm túc và lạnh lẽo, xem xong ánh mắt hắn lóe lên, trong chớp mắt có thể làm cho người khác ớn lạnh toàn thân, cảm thấy như bị nhìn chòng chọc, hoặc là sự khát máu mãnh liệt, Cách Ngôn hiểu điều này sâu sắc.

“Có ích không?” Cách Ngôn không nhận ra ý nghĩ của hắn.

Rex gấp mảnh giấy vào trong tay hắn, đồng thời bước nhanh ra cửa, đi đến cửa, hắn sực nhớ ra điều gì đó mà xoay người lại, thấy đôi mắt trông mong nhìn hắn của Cách Ngôn, Rex khe khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên thay đổi chủ kiến của mình, “Lát nữa đi theo bên người tôi, không được nói lung tung.”

Ánh mắt Cách Ngôn sáng rực lên, cậu nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ cậu chắc chắn sẽ thắt chặt miệng, không nói gì lung tung, sau đó cậu theo hắn đi ra.

Bây giờ đang là buổi trưa, bên ngoài trời nắng gắt, người ngồi ăn ở đại sảnh rất nhiều, phần lớn là lính đánh thuê, tụm năm tụm ba cùng nhau ăn uống và trò chuyện, náo nhiệt y hệt một cái chợ. Vài anh nhân viên phục vụ đi lại như thoi đưa, trên tay bưng bê đủ loại món ăn mọi người gọi, hành động rất linh hoạt và khéo léo.

Hai người vừa ngồi xuống không lâu, một cậu phục vụ trẻ tuổi đến trước mặt họ, hỏi họ muốn ăn gì.

Rex đơn giản gọi mấy món, bánh mì, thịt và rượu cũng không tệ.

Cách Ngôn đã ăn bánh mì ở quán trọ trước, cho rằng bánh mì ở đâu cũng thế, nên bây giờ vô cảm với bánh mì, ngược lại cậu khá tò mò về thịt rượu. Nhân viên không để họ chờ lâu lắm, chẳng mấy chốc đã bưng đồ ăn lên, mùi thơm phưng phức của bánh mì và hương vị của thịt hòa quyện vào nhau, vô cùng hấp dẫn, khiến cậu hơi bất ngờ. Sau khi cắn một miếng bánh mì cậu mới biết loại này hoàn toàn khác với loại bánh mì trong quán trọ giết người cướp của kia, bánh mì này thơm vị bơ sữa và mềm mại, ăn ngon hơn rất nhiều.

Làm cậu thất vọng chính là thịt, có lẽ bởi vì hầu hết các khách hàng đều là lính đánh thuê, mà lính đánh thuê thường thích ăn thịt và uống rượu bằng những ngụm lớn, vì vậy thịt ở đây tương đối thô to, hương vị thật ra không tồi nhưng trong mắt cậu thì không được tốt cho lắm, chỉ có rượu là khiến cậu hài lòng, đó là một loại rượu trái cây, nghe bảo dùng quả thiêng để ủ.

Cách Ngôn uống hết nửa bình rượu trái cây mới nhớ ra mục đích đến đây, đang muốn hỏi Rex, đột nhiên nghe thấy bàn bên cạnh truyền đến một giọng nói khe khẽ, vì khoảng cách gần nên họ loáng thoáng nghe được.

“Hôm nay thật sự lạ lùng, đội lính đánh thuê Sói Đen tìm ai đó thì không nói, sao ngay cả đội lính đánh thuê Con Quạ cũng đến đây, tôi nghĩ ở đây chắc chắc có bí mật không thể cho ai biết, cậu là người học rộng biết nhiều, hay là chia sẻ cho anh em một chút đi.”

“Anh đã hỏi thì tôi trả lời, tôi nói cho anh biết, anh đừng nói cho người khác.”

“Cậu yên tâm đi, việc này cậu biết tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ cho người thứ ba.”

“Tôi nghe nói đội lính đánh thuê Sói Đen thật sự tìm mấy vị thiếu gia nhưng chỉ là thuận tiện thôi, nguyên nhân đích thực là rừng Tasha, nghe nói ở đó có một con thánh thú xuất hiện.”

“Trời ơi, không thể nào, vậy mà lại là thánh thú, đây là tin tức tuyệt vời.”

“Be bé cái miệng thôi, nên mới bảo anh không được kể cho người khác, nếu càng nhiều người biết, anh biết có bao nhiêu người muốn tranh giành thánh thú rồi đấy, chỉ sợ cửa vào rừng Tasha sẽ bị phong tỏa luôn, lúc đó chúng ta đâu thể thừa cơ trục lợi được, trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế rồi.”

“Cậu nói đúng.”

Cách Ngôn cắn thịt, đột nhiên cảm thấy hình như đã đọc được ở đâu đó rồi, nghĩ ngợi một lúc cậu nhớ ra đó là nội dung điều thứ hai Jimmy viết trên tờ giấy, muốn cướp giật cơ hội thuộc về Rex, đúng thế, thánh thú trong lời đồn hình như là thuộc về Rex.

Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết nâng cấp ảo tưởng, như vậy bất kì thứ đặc biệt hiếm có xuất hiện, không cần phải nói, nó chắc chắn đã đánh dấu được phân chia cho nhân vật chính, số phận giống như cây bút trong tay tác giả, bất kể trở ngại nào xảy ra, nhân vật chính đều nhận được thứ thuộc về hắn, chính là tùy hứng như thế.

Cậu nhìn về phía Rex đang tỏ ra thờ ơ, tố chất của nhân vật chính cũng khiến cậu ngả mũ thán phục. Dù sao ngay cả người ngoài như cậu đều có chút hưng phấn nho nhỏ, bản thân là nhân vật chính sau khi biết số phận tương lai của mình lại có thể bình tĩnh như thế, có thể đây là điểm khác biệt giữa nhân vật chính và bia đỡ đạn.

Hết Quyển thứ nhất: Bí mật của Jimmy

← Chương 7+8+9

Chương 13+14+15 →

Comment with Facebook. Please be polite and nice!

No comments:

Post a Comment