Chương 7. Chủ nhân hiểm độc
Ánh mắt lạnh lẽo của Rex thấy bóng đen
chợt hiện qua khe hở cửa phòng, quay đầu nhìn Cách Ngôn ngủ say như chết, lông
mày đen rậm hơi cau lại một chút, nhặt lấy bốn chiếc gối gỗ hình vuông ở đầu
giường.
Cách Ngôn đang mơ một giấc mơ đẹp đẽ,
trong mơ không có chủ nhân độc ác, cậu cũng không bị xe đâm chết. Mua chai nước
tương xong cậu ngồi trong phòng khách mở hệ thống sửa ấm ra, bắt chéo chân tận
hưởng bữa cơm ngon lành do mẹ cậu nấu, miệng cậu dính đầy mỡ. Sau đó còn có hoa
quả tráng miệng, cậu vừa ăn vừa xem TV, vở hài kịch khiến cả gia đình cậu cười
vui vẻ, lúc này, đèn chùm trên đỉnh đầu đột ngột rớt xuống.
Đầu Cách Ngôn bị rơi trúng, chảy máu,
tiếp theo cậu giật mình thức giấc, mở mắt, trong phòng tối om, nhờ vào ánh
trăng chiếu qua cửa sổ cậu mới nhận ra được mình đang ở đâu. Hóa ra cậu vừa nằm
mơ, may mà cậu không chết. Cách Ngôn vươn tay chạm vào cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh,
đầu ngón tay vừa chạm đến thì cậu nhăn nhó bật ra một tiếng kêu đau đớn. Lúc
này cậu mới nhận ra trán mình sưng lên một cục nhỏ.
“Chuyện gì xảy ra?” Cách Ngôn mờ mịt,
đang ngủ ngon giấc, sau trán lại đột nhiên phù lên. Cậu nhớ rõ mình không bị mộng
du, hay là chủ nhân cũ của cơ thể này có tật lạ.
Ở góc độ cậu không thấy được, hung khí
nguy hiểm sáng bóng lặng lẽ nằm ở đó.
“Mơ thấy ác mộng?” Giọng nói trầm khàn
của Rex vang lên trong bóng tối.
“Mẹ ơi.” Cách Ngôn rùng mình sợ hãi, đập
đầu vào cái bàn bên cạnh, một cặp bánh bao thơm lừng ra khỏi lò (Cách Ngôn có
thêm một cục u nữa), chuyện tốt thành đôi, xảy ra tự do như thế.
Rex: “...”
Cách Ngôn khóc không ra nước mắt ôm hai
cục u trên trán, bi thảm nhìn về phía thủ phạm, ánh mắt oán giận, nếu không phải
hắn đột ngột mở miệng, cậu sẽ không bị dọa sợ, lại càng không bị đụng đầu.
Xét về mặt nào đó, Rex xác thực là hung
thủ nhưng mà tên hung thủ này chẳng biết áy náy, ra hiệu cho cậu nhìn ra ngoài,
miệng nói: “Không có chuyện gì thì ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”
Cách Ngôn hiểu ngay, vừa lặng lẽ đứng
lên bước về phía cửa vừa nói: “Được.”
Căn phòng im lìm trở lại.
Tên lính đánh thuê nín thở ở bên ngoài
không nghe thấy âm thanh gì nữa, đợi một lát, cho rằng họ đã ngủ say liền lấy ống
trúc ra xuyên qua khe hở của cánh cửa, chuẩn bị thổi thuốc mê vào bên trong. Miệng
gã sắp chạm đến ống trúc thì nó đột nhiên bị kéo vào trong, leng keng, Cách
Ngôn nhặt được dụng cụ, hai gã lính đánh thuê sửng sốt giây lát mới nhận ra chúng
bị đùa giỡn, ngay lập tức rút kiếm, đạp văng cửa phòng.
“Biết điều thì giao người ra đây.” Một
gã lính đánh thuê sau khi vọt vào liền lớn tiếng dọa dẫm, ánh mắt quét một lượt
trong phòng rồi rơi vào người Rex. Cách Ngôn đang trốn sau lưng hắn, tay cậu
nghiêm chỉnh cầm cái ống vừa rút khỏi tay họ, khiến hai gã lính đánh thuê thẹn
quá hóa giận, hình dạng hung hăng tức giận.
Phản ứng đó rơi vào trong mắt Cách Ngôn
nhưng dường như chỉ là ra oai thể hiện, cậu giả vờ tỏ vẻ sợ hãi nhút nhát. Kẻ mạnh
thật sự chỉ cần một ánh mắt là có thể đẩy lùi người khác, khí chất mạnh mẽ bẩm
sinh, khi không nói lời nào rất đáng sợ và áp bức. Cậu chỉ từng gặp duy nhất một
người như thế, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Rex thật sự rất mạnh mẽ.
“Không giao thì sao?” Rex liếc mắt nhìn
Cách Ngôn, bình thản hỏi ngược lại, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn đối ngược với sự
phô trương thực lực của hai gã lính đánh thuê.
Hai gã liếc nhìn nhau, thấy được sự
kiêng dè sợ sệt trong mắt đối phương. Họ bám đuôi Rex và Cách Ngôn khi hai người
rời khỏi Hiệp hội lính đánh thuê đến đây, biết Rex cũng là lính đánh thuê nhưng
khí thế toàn thân tỏa ra không giống một tên lính đánh thuê bình thường, nên
chúng mới phải dùng sự trợ giúp của thuốc mê, không ngờ lại bị phát hiện. Tuy
nhiên, đã đến nước này, phóng lao thì phải theo lao, cũng không có lý do gì để
bỏ cuộc giữa chừng, chưa kể đến nếu các thỏa thuận thành công, mai sau họ sẽ
không phải tiếp tục bôn ba, mỗi ngày có thể ăn ngon mặc đẹp. Dưới sự cám dỗ của
tương lai tươi sáng, họ quyết định đánh đòn phủ đầu, giơ kiếm đâm về phía người
đàn ông.
Khuôn mặt đẹp trai của Rex để lộ một nụ
cười khát máu tàn nhẫn.
Cách Ngôn bất cẩn thoáng thấy cảnh tượng
này biết chủ nhân của cậu sắp đoạt mạng người một cách hiểm độc. Cậu đang muốn
giơ tay che đôi mắt nhưng động tác của cậu còn không nhanh bằng người đàn ông.
Thanh kiếm xoẹt qua, không chỉ khốc liệt
chém cơ thể của một gã lính đánh thuê thành hai nửa mà còn để lại vết tích khắc
sâu trên bức tường. Chẳng mấy chốc mùi máu tươi lan tỏa trong căn phòng chật hẹp,
máu văng tung tóe khắp nơi, ngay cả cơ quan nội tạng cũng thấy rất rõ ràng.
Tên lính đánh thuê còn lại sợ đến mức
phân và nước tiểu đều vọt ra.
Cách Ngôn bịt mũi ngạc nhiên trừng to
đôi mắt, có cần khoa trương thế không, tè ra quần thì còn giải thích được,
nhưng phân mà cũng bắn ra, chắc là vài ngày không bài thải. Mùi máu tươi tanh
tưởi trộn lẫn với mùi chất thải ô uế khiến mặt cậu tái xanh. Cách Ngôn lao
nhanh ra khỏi phòng, khi luồng không khí trong lành lấp đầy lồng ngực cậu mới cảm
thấy được tái sinh.
Chưa đầy năm giây sau, Rex bước đến,
trên người không dính một giọt máu, phía sau lưng hỗn loạn như địa ngục.
Chương
8. Để tôi xử thằng lùn
Cách Ngôn không nghe thấy tiếng thét của
tên lính đánh thuê còn lại, nhưng thấy bộ dạng thỏa mãn của người đàn ông sau
khi giết người xong, biết người nọ lành ít dữ nhiều. Cậu muốn xem qua tình huống
một chút nhưng sợ thấy cảnh máu tanh, nghĩ lại hay là thôi đi, miễn cho lần sau
khi mơ được trở về nhà, đang nghĩ quàng nghĩ xiên thì bị kiếm đâm xuyên. Vì thế
cậu bỏ lỡ cơ hội duy nhất để khám phá sự thật, kẻ giết người từ nay về sau mãi
mãi biến mất.
Tiếng bước chân thong thả chậm chạp của
ông chủ quán trọ vang vọng khắp hành lang, ngoại trừ ông ta dường như còn có những
người khác, âm thanh rất tạp nham.
Cách Ngôn vểnh tai, phát hiện có ít nhất
ba người lên đây. Cậu nhớ ban ngày nhà trọ không có nhiều người đến thế, lúc đó
hình như chỉ có một mình ông chủ. Thức ăn của cậu được ông chủ mang từ phòng bếp
ra cho cậu, ông chủ rất nhiệt tình, luôn miệng hỏi cậu hai người ăn có đủ
không, có cần ông mang lên phòng không, cuối cùng còn bảo là miễn phí, mãi đến
khi cậu nói chỉ có mình cậu ăn mới buông tha.
Bây giờ nghĩ lại, phản ứng của ông chủ
nhà trọ thật sự không bình thường, quá mức niềm nở, hơn nữa xảy ra chuyện lớn
như vậy, đến bây giờ ông ta còn chưa xuất hiện, cậu không tin là không có vấn đề
gì.
Trong thời gian ngắn, ông chủ nhà trọ
đã mang ba người xông lên, đúng như những gì Cách Ngôn suy đoán. Ba người này
trông không giống người hầu bàn, quán trọ nho nhỏ này cũng chẳng đủ tiền để
thuê hẳn ba người hầu. Toàn thân mỗi người đều tỏa ra sự tà ác dữ dội, giống
hai tên lính đánh thuê bị Rex hành hạ đến chết.
Cách Ngôn nhạy bén bình tĩnh trốn phía
sau Rex, chủ nhân, đến lượt anh lên sân khấu rồi, hãy thoải mái chém giết bốn
phương đi.
Hình ảnh thấm đẫm máu tanh này giống
như hành kinh hàng tháng của con gái, nhìn nhiều thành quen.
Ánh mắt sắc nét dữ tợn của Rex bắn về
phía ông chủ nhà trọ vừa chạy đến trước mặt họ, mùi máu tanh trên người còn
chưa phân tán, khí chất vương giả tản ra, uy hiếp bốn người nhóm ông chủ, lần
này là mặt đối mặt.
“Hai thằng ngu kia vậy mà không làm
xong một chút việc nhỏ.” Một tên lính đánh thuê với vết sẹo cắt ngang mặt có vẻ
là thủ lĩnh của bọn chúng, lúc hắn nói vết sẹo liền chuyển động hệt như một con
giun vặn vẹo, thấy Rex lành lạnh chẳng có một vết thương nào, chuyện vốn tưởng
đã ăn chắc lại xảy ra biến cố lớn như thế, khuôn mặt hắn trở nên vô cùng xấu
xí.
“Chúng ta có bốn người, đủ để đối phó
hai tên kia rồi, để tôi xử thằng lùn, tên còn lại giao cho mấy người.” Ông chủ
quán trọ lo lắng thủ lĩnh đám lính đánh thuê kia xả cơn giận vào mình, chủ động
đề nghị.
Thủ lĩnh đám lính đánh thuê cảm thấy một
mình hắn là đủ rồi nhưng vì tránh đêm dài lắm mộng nên đồng ý.
Cách Ngôn đứng đối diện tức điên lên,
ai lùn hả, cả nhà bọn mày mới lùn, cậu lùn ở chỗ nào? Cậu lùn ở đâu? Cậu chưa từng
đo chiều cao nhưng cậu cảm thấy cơ thể này thấp nhất cũng không dưới một mét bảy
mươi, tám mươi centimet, sao cậu lại trở thành thằng lùn được. Ở thế giới cũ của
cậu, cao hơn một mét bảy đã rất ổn rồi. Cách Ngôn căm giận nhìn chằm chằm vào
đám người khoảng một mét tám mươi lăm trở lên, lại nhìn chiều cao ít nhất một
mét chín của Rex, cậu không chịu thừa nhận lòng cậu ghen tị điên cuồng.
“Chủ nhân, giết chết bọn chúng, để bọn
chúng tự mình trải nghiệm chút ít thủ đoạn tàn nhẫn của anh.” Con mắt hết sức
hung ác độc địa của Cách Ngôn nhìn chòng chọc vào ông chủ nhà trọ.
Ánh mắt bí hiểm khôn lường của Rex nhìn
cậu, hai chữ chủ nhân từ miệng cậu phát ra càng ngày càng trở nên trôi chảy,
giây tiếp theo, nhận thấy suy nghĩ chợt chệch ra khỏi quỹ đạo của mình, Rex
ngay lập tức ném nó ra khỏi đầu.
Tên cầm đầu đám lính đánh thuê mang
theo ba thuộc hạ xông tới, ông chủ quán trọ muốn vòng qua Rex bắt Cách Ngôn. Cậu
cực kì biết thân biết phận mà dính đằng sau Rex, mãnh liệt khao khát tự mình có
thể biến thành cái bóng của hắn.
Ông chủ quán trọ không tìm được cơ hội,
chỉ có thể cùng thủ lĩnh đám lính đánh thuê vây đánh Rex, sau đó vừa tấn công vừa
tìm thời cơ ra tay. Nhưng Rex tuyệt đối sẽ không tạo sơ hở cho ông ta, trường
kiếm trong tay khua qua đã đánh bay ông ta. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, thân
thể nặng nề đập vào bức tường, bụi bặm trên trần nhà lả tả rơi xuống. Ông ta ôm
ngực dựa vào cánh cửa, con mắt vô thức liếc mắt nhìn vào phòng, toàn bộ khuôn mặt
đột nhiên thay đổi màu sắc, cơ thể run như cầy sấy, nhìn Rex, ánh mắt biến
thành sợ hãi.
Danh hiệu bạo chúa không phải nói chơi.
Thủ lĩnh đám lính đánh thuê căn bản
không biết mình chọc phải dạng quái vật gì. Sau một trận chiến ngắn, hắn phát
hiện thực lực của Rex rất mạnh, động tác cũng vô cùng thô bạo lưu loát, chỉ một
sơ hở nhỏ, một tên thuộc hạ của hắn đã bị kiếm cắt đứt đầu, máu tươi đỏ sẫm
phun vào mặt hắn, nửa khuôn mặt giống như bị nước son đỏ quét lên, sự chấn động
trong lòng bộc lộ hết trên gương mặt.
Xác chết không đầu lảo đảo nghiêng ngả
về phía ông chủ quán trọ, tiếng thét chói tai xuyên thủng đêm đen tạo thành một
bản nhạc nhức óc.
Rex nhìn về phía thủ lĩnh đám lính, nụ
cười khủng bố u ám càng chói lóa dưới ánh trăng bàng bạc.
Thủ lĩnh rùng mình sợ hãi, sự khủng hoảng
và lo lắng tràn ngập trong lòng. Trực giác đối với nguy hiểm trong nhiều năm
qua không ít lần giúp hắn thoát khỏi hiểm cảnh, vì thế hắn không chút do dự đá
thuộc hạ về phía Rex, lợi dụng thời cơ xoay người bỏ chạy, tốc độ chạy trốn làm
Cách Ngôn cho rằng nó gần như đạt đến sự hoàn hảo, đáng tiếc vô ích thôi, cậu
biết Rex không phải kiếm sĩ phổ thông.
Rex cầm kiếm chém tên lính đánh thuê
gai mắt chắn trước mặt hắn thành hai nửa, đồng thời tay trái làm một cử chỉ,
không khí dường như thay đổi một chút, máu đỏ tươi đột nhiên phun ra từ cơ thể
đang chạy của gã thủ lĩnh, kiếm trong tay bay ra cắm vào cọc gỗ, loạng choạng
đi vài bước về phía trước thì gục gã, chết ngắc.
Chương
9. Khuôn mặt và lời nói dối
Ông chủ quán trọ sợ hãi, cùng lúc đó dịch
thể ố vàng khả nghi chảy ra giữa hai đùi ông ta, trong chớp mắt sức chiến đấu tụt
dốc thê thảm.
Lúc này nếu Cách Ngôn đi đến đâm ông ta
một nhát, phỏng chừng ông ta sẽ không phản kháng, thậm chí còn cảm kích đến nỗi
nước mắt ngang dọc, ôm lấy bắp đùi cậu mà kêu cha gọi mẹ một cách trôi chảy, dù
sao bị chết trong tay cậu còn sung sướng hơn bị Rex chặt thành mảnh nhỏ.
Đáng tiếc Cách Ngôn không thể nào giúp
ông ta đạt được nguyện vọng bởi bây giờ cậu đang tởm lợm ghé vào lan can mà môn
mửa. Từ đêm qua tới thời điểm này, cậu đã tận mắt chứng kiến ba lần cảnh tượng
máu tanh, mỗi lần càng buồn nôn hơn so với lần trước, tất cả đều khiến cậu
không tài nào chịu đựng nổi, nhịn mãi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.
Tiếng nôn ọe của Cách Ngôn và giọng nói cầu xin tha thứ của ông chủ hòa quyện
vào nhau, cực kỳ thảm thương nhưng không thể ngăn chặn bước tiến của Rex ma quỷ.
“Đừng, đừng, chuyện này không liên quan
đến tôi, là bọn chúng tìm tôi trước, ép tôi phải phối hợp bắt bạn đồng hành của
cậu, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không dám nữa đâu, van cậu tha cho
tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ triệt để thay đổi.” Ông chủ quán trọ thẳng thắn
thành khẩn nói ra mục đích tập kích, mưu tính nhận được một chút sự thông cảm của
người đàn ông, vẻ mặt sợ hãi tột cùng, nước mắt cũng lăn dài trên má.
Cách Ngôn ngừng nôn, vô cùng ngạc nhiên
nhìn qua. Cậu cứ tưởng họ không cẩn thận rơi vào quán trọ giết người cướp của,
còn những tên lính đánh thuê kia đến để giật tiền, không ngờ dĩ nhiên là bởi vì
cậu, lẽ nào nhìn cậu rất giàu có sao?
“Tại sao muốn bắt tôi?”
Nghe thấy cậu hỏi, ông chủ quán trọ sợ
sệt nhìn Rex, thấy hắn không có phản ứng gì mới vội vàng trả lời, “Vì khuôn mặt
của cậu.”
“Khuôn mặt của tôi làm sao?” Cách Ngôn
sờ mặt mình, nếu cậu nhớ không lầm, thân thể này vốn hơi nhỏ, đường nét trên mặt
có đẹp đến thế nào cũng không thể khiến mấy tên đàn ông thấy sắc nảy lòng tham,
ở đây chắc phải có lý do nào đó mà cậu không biết.
Có vẻ như cậu ta không biết khuôn mặt
mình đặc biệt như thế nào, ông chủ quán trọ kiềm chế nghi ngờ, thấp thỏm giải
thích: “Bởi vì mái tóc và đôi mắt màu đen của cậu cực kì hiếm thấy ở cả hai giới
nam và nữ, rất được yêu thích ở lục địa Azela, nhất là tầng lớp quý tộc. Mỗi lần
có một người xuất hiện đều gây náo động trong giới quý tộc, đặc biệt là khuôn mặt
xuất sắc như cậu, sẽ có rất nhiều quý tộc say như điếu đổ...”
Ông ta chưa nói hết khuôn mặt Cách Ngôn
đã biến thành màu muội than, trước đây cậu cũng có cảm giác này nhưng tình huống
đó đối với cậu quá khó tin, cho nên cậu không nghĩ về mặt này, chẳng trách chủ
nhân cũ muốn che giấu màu tóc và màu mắt của mình, chẳng trách Rex đã tha chết
cho cậu. Nếu bị người ta biết đặc thù màu đen của mái tóc và đôi mắt cậu, kết
quả chào đón cậu chính là trở thành thú nuôi của quý tộc, đó là nói tương đối dễ
nghe, nếu nói chướng tai thì chính là nô lệ tình dục.
“Tôi chỉ là ông chủ của một quán trọ
nho nhỏ, tuyệt nhiên không có năng lực đó, mấy tên lính đánh thuê kia không biết
nghe ngóng được ở đâu cậu đang ở đây, đe dọa tôi phải phối hợp với họ, nếu
không sẽ giết tôi. Tôi sợ chết, đành phải đồng ý với họ.” Ông chủ không nhận ra
vẻ mặt của cậu, tưởng là khai ra hết sẽ được khoan hồng, vì vậy hết lòng phô
trương khả năng ăn nói.
“Vậy bánh mì và bánh ngọt...”
“Bánh mì và bánh ngọt không có vấn đề
gì, ban đầu họ định lợi dụng thức ăn làm các cậu hôn mê, sau khi giết chết bạn
đồng hành của cậu sẽ chuyển cậu đi. Nhưng bạn cậu không ăn, họ sợ rút dây động
rừng, liền bảo tôi đổi lại.” Ông chủ quán trọ nói xong lau mồ hôi lạnh trên
trán, cầu xin: “Tình huống chính là như thế, có thể thả tôi đi được không?”
Cách Ngôn nhìn về phía Rex, ông chủ
quán trọ cũng mong mỏi nhìn về phía hắn.
Rex không di chuyển, thanh kiếm lóe lên
gọt đầu ông chủ, ngay cả cơ hội để ông ta đau đớn thét gào cũng không có, xem
như là người chết nhẹ nhàng nhất dù rằng chết không toàn thây.
Cách Ngôn há miệng, cuối cùng không hỏi
gì nữa, phản ứng của ông chủ quán trọ rất phù hợp với người tham sống sợ chết,
nhưng sau khi cậu suy xét kỹ, thời gian từ khi họ vào thuê phòng trọ cho đến
lúc cậu xuống phía dưới gọi đồ ăn rất ngắn, những tên lính đánh thuê đó làm sao
có thể chỉ bằng chừng ấy thời gian mà lẻn vào quán trọ rồi thành công uy hiếp
ông chủ, họ không sợ bị phát hiện sao? Thêm nữa, ngoại trừ họ quán trọ không
còn vị khách nào khác, ghép tất cả các loại trùng hợp ngẫu nhiên với nhau, cậu
nghĩ ông chủ quán trọ đã nói dối, nhiều khả năng nhất chính là họ cùng một băng
đảng.
Nhà trọ có người chết không thể ở lại,
Cách Ngôn theo Rex xông vào một lâu đài giữa ban đêm, tiến thẳng vào trong,
thương thượng với chủ ngôi nhà một lát mới được ở nhờ đàng hoàng. Ngủ trên giường
thật khác xa trên mặt đất, thoải mái đến mức vừa đặt mình xuống giường cậu liền
thiếp đi.
Bình minh ngày hôm sau, Cách Ngôn đang
ngủ say sưa suýt nữa bị Rex quẳng đi, cậu rùng mình vội vã bắt kịp hắn. Sau lúc
biết bản thân ra ngoài sẽ gặp tai bay vạ gió, cậu quyết định Rex đi đâu cậu
theo đó, trời có sụp xuống cũng không quan trọng bằng mạng sống của bản thân.
Ra khỏi cửa tòa lâu đài, Rex đang chuẩn
bị bước lên đường phố thì bị Cách Ngôn gọi lại.
No comments:
Post a Comment