Happiness is where you enjoy it

Kỳ thật tôi cũng có thiết bị gian lận – Chương 13 + 14 + 15

Quyển thứ 2: Rừng rậm Tasha

Chương 13. Đội trưởng Sói Đen Locke

“Anh muốn đến rừng Tasha không?” Cách Ngôn nghĩ đội lính đánh thuê Sói Đen vì thánh thú mà đến, họ chắc chắn sẽ đến rừng Tasha, nếu như họ phát hiện cái chết của ba người Carlos có liên quan đến hai người, Rex dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng không thể đánh thắng được nhiều người như thế. Tuy nhiên, từ bỏ một con thánh thú thì thật đáng tiếc, từ miệng hai tên lính đánh thuê vừa rồi cậu đoán thánh thú không phải là ma thú bình thường.

Rex không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng trong đầu hắn đã có quyết định, ăn xong hắn liền rời khỏi quán trọ.

Cách Ngôn theo hắn đi sang một con phố khác. Cậu phát hiện khu phố này mặc dù cũng náo nhiệt nhưng rất dễ dàng nhận ra có rất nhiều những đứa trẻ khá nhỏ tuổi rảnh rỗi đứng ở ven đường.

Có khoảng một chục thanh niên hai mươi tuổi, nhưng vẫn có một đứa trẻ tám, chín tuổi. Những người này thấy một số người xa lạ tiến vào sẽ bước lên tiếp chuyện họ, trông họ không có vẻ như mới đặt chân đến thị trấn Treece lần đầu tiên.

Không đợi Cách Ngôn mở miệng hỏi, Rex đã gọi đứa bé đến. Nhìn gần, tuổi của đứa bé còn nhỏ hơn nhiều, dường như chỉ mới bảy tuổi. Lúc được gọi đến hai mắt nó sáng ngời như những vì sao, khuôn mặt nhỏ bụi bặm nhưng con mắt lóe lên ánh sáng hi vọng.

“Thưa anh, anh có gì cần em giúp sao?” Đứa bé hơi mất tự nhiên và lo lắng, đôi bàn tay bé nhỏ túm chặt quần áo nhàu nát, môi khô khốc, dường như cả ngày chưa uống nước, khuôn mặt gầy tóp không có mấy thịt.

“Em tên là gì?” Rex đưa năm đồng tiền bạc cho nó.

Cậu nhóc do dự một chút mới đưa tay ra nhận, sau đó nói tên mình: “Em là Simon, anh có chuyện gì cứ nói, nếu em làm được em nhất định sẽ giúp anh.”

Rex thờ ơ nói: “Giúp anh làm một chuyện, sau đó em có thể lãnh một nghìn đồng tiền vàng.”

Simon trừng to đôi mắt, mặc dù động lòng nhưng cậu nhóc cảnh giác nhiều hơn, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, dù có có, để đổi lấy một nghìn đồng tiền vàng tương đương với độ khó cực cao, nó tự biết mình biết người, với khả năng của nó tối đa cũng chỉ có thể kiếm được vài đồng xu bạc mà thôi.

Phản ứng của nhóc rơi vào mắt của Rex và Cách Ngôn. Rex tỏ thái độ gì, có lẽ hắn vốn là người không biết động lòng trắc ẩn. Cách Ngôn lại nghĩ cậu bé này chắc chắn đã trải nghiệm rất nhiều đau khổ mà người khác chưa từng trải qua, nếu không người lớn trong nhà sẽ không thể nó ra ngoài kiếm tiền. Lúc cậu bằng tuổi nó đừng nói là kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền của ba mẹ.

“Thưa anh, một nghìn đồng tiền vàng quá nhiều, em sợ em không làm được.” Simon thật thà nói, nó thầm nghĩ nó chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, không muốn mất luôn cả mạng sống của mình.

“Em chỉ cần dùng tin tức anh nói nhắn cho một người khác, sẽ không có gì nguy hiểm.” Rex bình tĩnh nói.

Đáy mắt Simon hiện ra một chút do dự thể hiện nó không tin cho lắm.

Cách Ngôn biết Rex có ý tưởng gì, lập tức giúp đỡ giải thích: “Bọn anh chỉ muốn em đưa một tin tức truyền cho đội lính đánh thuê Sói Đen, chính là binh đoàn lính đánh thuê cấp A ấy, em từng nghe nói chưa?”

Không chỉ nghe nói, thực tế còn là tên tuổi vang dội, công việc nó làm tương đương với nghề dẫn đường, nắm bắt được khá nhiều thông tin cần thiết. Chuyện đội lính đánh thuê Sói Đen tìm được được lan truyền rộng khắp, một nghìn đồng tiền vàng rất hấp dẫn, cũng có người muốn lừa bịp đối phương để nuốt trọn số tiền này, nhưng hầu hết mọi người chỉ dám mơ ước về nó. Sau khi tất cả, họ là biệt đội lính đánh thuê Sói Đen, ăn gan hùm uống mật gấu mới dám đi lừa dối họ, có tiền nhưng mất mạng thì cũng bằng thừa.

Simon gần như hoàn toàn tin tưởng, còn có chút nghi vấn nhưng cậu nhóc thông minh không hỏi ra miệng. Nếu xác định không có nguy hiểm, nó tự nhiên không ngốc đến độ từ bỏ cơ hội khiến nó và người nhà có một cuộc sống ấm no, vì thế nó ngay lập tức đổi giọng: “Anh muốn em làm thế nào?”

Họ tìm đến một nơi vắng vẻ không người, Rex truyền tải tin tức cho cậu nhóc. Simon rất thông minh, trí nhớ không tệ, không đợi hắn chỉ bảo đã nói ra những vấn đề cần lưu ý, chẳng mấy chốc họ đã xâu ghép được một 'lời khai' hoàn hảo.

Sau đó Simon chạy đến quán trọ lớn mà đội lính đánh thuê Sói Đen đang ở. Quán trọ đó rất dễ tìm, nó tọa lạc ở con đường trung tâm lớn nhất và sầm uất nhất thị trấn Treece, các ngã tư đan xen ngang dọc. Một số người có thân phận khác biệt và rất nhiều nhóm lính đánh thuê mạnh lựa chọn đóng quân ở đây. Khi Simon đi vào, những người đó ở ngay trước mặt cậu bé tìm kiếm vị trí chờ đợi và nghe ngóng tình hình.

Sảnh lớn ồn ào ầm ĩ, nhưng Simon vẫn chuẩn xác tìm được người của đội lính đánh thuê Sói Đen.

Đám người đó chiếm gần một phần ba sảnh lớn, không muốn nhìn thấy cũng khó. Thủ lĩnh của binh đoàn lính đánh thuê Sói Đen gọi là Locke. Hắn là một kiếm sư mạnh mẽ, gương mặt thô kệch, một nửa khuôn mặt bị râu mép che phủ, bình thường nhìn rất có lực uy hiếp, uy tín rất cao ở Sói Đen. Hắn đối xử không tệ với các thành viên trong đội lính đánh thuê, không quá kiêu căng ra vẻ, cho nên các anh em thỉnh thoảng lại nói đùa trước mặt hắn, nhưng bầu không khí ngày hôm nay có phần khác biệt.

Vẻ mặt Locke hơi âm u, ánh mắt nóng nảy độc ác, giống như bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ. Tất cả mọi người đều không dám trêu chọc đội trưởng, cũng biết tại sao tâm trạng hắn lại trở nên như thế, bởi vậy toàn đội gần như im lặng, trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt ở những nơi khác.

Simon thấy hắn liền cố lấy can đảm bước đến, nửa đường bị một thành viên của Sói Đen chặn lại, giọng điệu của đối phương hơi mất kiên nhẫn.

“Thằng nhóc, đây không phải nơi mày có thể chơi, nhanh đi chỗ khác.”

Chương 14. Kỹ năng diễn xuất của Simon

Simon không hề lùi bước, cậu cách thành viên của đội lính đánh thuê mà hướng về phía đội trưởng Locke hô lên: “Xin hỏi ngài là đội trưởng của đội lính đánh thuê Sói Đen phải không ạ, con có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài.”

Giọng nói vừa phải, xung quanh rất ầm ĩ nhưng đội trưởng Locke không phải người thường, thấy nó là một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc già dặn hơn tuổi, vốn định bảo thuộc hạ đuổi nó đi, nhưng đột nhiên hắn thay đổi ý định, cảm thấy nếu bỏ lỡ lời nói của đứa trẻ này sẽ hối tiếc, vì thế ma xui quỷ khiến, hắn bảo thuộc hạ thả cho nhóc con bước đến.

Một đứa bé bảy, tám tuổi không có bất kì mối đe dọa này, đường hoàng là kiếm sư mà lại sợ một thằng nhóc thì thật bẽ mặt, thuộc hạ thấy đội trưởng đã lên tiếng, không ngăn cản nữa.

“Cháu tên là gì, tìm đội trưởng ta có việc gì?” Đội trưởng Locke nheo mắt đánh giá Simon, mặc dù không cảm thấy kẻ thù sẽ phái một đứa trẻ đến tấn công hắn, nhưng không dám lơ là, bây giờ đang trong giai đoạn nhạy cảm.

“Con là Simon, con nghe nói các ngài treo giải thưởng.” Simon dựa trên lời Rex dạy nó mà trả lời như thật, trên mặt không hoảng loạn mà chỉ để lộ một chút căng thẳng, rất hợp với phản ứng của một đứa trẻ, tự nhiên với người quen biết nhưng lại mất tự nhiên khi gặp người xa lạ.

Đội trưởng Locke đột nhiên phấn khích, ánh mắt nhìn chằm chằm Simon đột nhiên trở nên nóng bỏng như lửa, giống như nhìn ân nhân cứu mạng.

Người nghe hiểu cũng kích động theo, trên thực tế, mấy ngày nay họ tìm người đến mức sắp phát điên, mấy vị thiếu gia kia không phải người bình thường, nếu có chuyện gì xảy ra với họ, những thành viên còn lại trong đội cũng bị ảnh hưởng. Thời gian từ khi treo giải thưởng đến bây giờ không dài, nhưng tâm trạng của họ lên xuống rất bấp bênh.

Một mặt bởi lẽ đến tận bây giờ không có tin tức, cái gọi là 'không tin tức' chính là tin tốt, mặt khác, thật sự lo lắng mấy vị thiếu gia xảy ra chuyện, họ lại gánh vác nhiệm vụ quan trọng, căng thẳng đến độ tóc sắp rụng hết, hiện tại bỗng dưng nghe được có người tìm đến vì giải thưởng, tâm trạng này tựa như gặp được thượng đế.

“Simon phải không, cháu biết tin tức của người ta muốn tìm?” Đội trưởng Locke hít sâu một hơi, mang theo chút hồi hộp và thấp thỏm nhàn nhạt theo dõi cậu nhóc.

Simon do dự giây lát mới gật đầu: “Con không chắc chắn mấy người con từng thấy có phải là người các ngài đang tìm không, nhưng vẻ ngoài thật sự có điểm tương tự với miêu tả của các ngài.”

Nhận xét không khẳng định này khiến đội trưởng Locke cảm thấy đáng tin cậy hơn, bởi lẽ thời gian tham gia binh đoàn lính đánh thuê Sói Đen của mấy thiếu gia Carlos không dài, rất ít người từng gặp được họ, nếu đối phương vừa đến đã dùng giọng điệu quả quyết sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng để chứng thực nhóc con đã từng thấy họ, đội trưởng Locke vẫn hỏi mấy câu, chẳng hạn như màu sắc của những bộ quần áo họ mặc và trên người có những phụ kiện gì.

Simon đều trả lời, nhưng không trả lời tất cả, một số câu hỏi chỉ đưa ra câu trả lời mơ hồ, hoặc nói không biết. Đây là điều Rex dạy cậu, dù sao chỉ là 'gặp qua một lần', quá mức toàn diện dễ khiến đối phương ngờ vực.

Đội trưởng Locke hỏi xong đã hoàn toàn khẳng định mấy người mà cậu nhóc từng thấy chính là nhóm Carlos, khuôn mặt hắn đột nhiên vui mừng, vội vàng hỏi tung tích của họ.

Simon dựa theo lời Rex nói cung cấp tin tức sai sự thật, sau đó đội trưởng Locke quả nhiên cho nó một nghìn đồng tiền vàng. Phía sau đoàn lính đánh thuê Sói Đen có gia đình quý tộc làm chỗ dựa, đương nhiên không thiếu chút tiền vàng đó, bởi vậy trả thù lao rất sòng phẳng. Hơn nữa lúc đội trưởng Locke đang hỏi chuyện Simon, hắn đã phái người đi điều tra danh tính của cậu nhóc, đáp án nhận được là người dẫn đường bình dân, tầng lớp dẫn đường đặc biệt phổ thông. Người có nghề nghiệp này thường quẩn quanh lượn lờ trên các con phố chính hay cổng vào thị trấn, họ rất có khả năng thấy được người ra vào thị trấn, đây chính là lý do Rex chọn Simon, một nguyên nhân khác là bởi vì nó là một đứa trẻ, lời nói của trẻ con thường đáng tin hơn người lớn.

Sau khi rời khỏi quán trọ Simon xác định không có ai theo dõi mới lặng lẽ đến nơi Rex đã chỉ định trước.

“Thưa anh, em đã nói với họ lời anh căn dặn.” Simon cầm túi tiền vàng nặng chình chịch trong tay, cả đời này nó chưa từng thấy nhiều tiền vàng như vậy, nặng đến mức nó cảm thấy nó có chút không xách nổi.

“Em làm tốt lắm, túi tiền vàng này thuộc về em.” Rex đã chứng kiến toàn bộ, đội trưởng Locke hoàn toàn không nghi ngờ gì, nên hắn rất hài lòng về Simon.

Simon ngây người, “Thưa anh, đây, đây thật sự quá nhiều, em chỉ giúp truyền lời mà thôi, anh đã trả tiền thù lao cho em rồi.”

Cách Ngôn chú ý phản ứng đầu tiên của Simon sau khi nghe Rex nói không phải là vui mừng mà là hoang mang và lo lắng, lần đầu tiên đứng trước mặt họ cậu nhóc cũng tỏ ra bình tĩnh như vậy, ngay lập tức cậu hiểu nguyên do.

Một nghìn đồng tiền vàng thật sự là một gánh nặng lớn với một người cho đến bây giờ chưa từng được cầm tiền vàng trên tay. Thật ra sau khi Simon ra khỏi quán trọ, họ ở phía sau thấy có vài người mang theo ý xấu theo đuôi cậu nhóc bước ra, đương nhiên cuối cùng đều bị Rex giải quyết. Nhưng mà có tiền tài dễ gặp tai họa, với năng lực hiện tại của Simon, cậu nhóc thật sự không đủ khả năng giữ số tiền lớn này.

Chương 15. Phần thưởng của nhiệm vụ

“Anh đã nói cho em rồi.” Giọng nói của Rex không cho phép được chất vấn.

“Nhưng em thật sự không thể nhận...” Giọng nói của Simon trong ánh mắt nhìn chăm chú đầy lạnh lẽo của Rex càng nhỏ đi, hai tay căng thẳng tóm chặt vạt áo của mình.

Cách Ngôn thấy Rex hoàn toàn không định giải thích, đành phải tự mình mở miệng: “Lời anh ấy đã nói thì sẽ không thu lại đâu, em nhận đi, nếu em đang lo lắng về những người thèm muốn những đồng xu này, mấy người đi theo em trước đó đã bị bọn anh xử lý cả rồi, trong thời gian ngắn tuyệt đối không ai dám tìm em gây rắc rối.”

Vẻ mặt Simon khẽ lay động, do dự nhìn cậu một cái, “Anh trai, anh có thể giúp em một việc được không?” Nói xong, cậu nhóc len lén nhìn về phía Rex. Nó đã nhận ra trong hai người thì chỉ có người đàn ông này hoàn toàn không dễ đối phó, người còn lại không xác định, nên nó đành thử một chút.

“Em nói đi.” Cách Ngôn không để cậu nhóc thất vọng, miễn là không nhờ cậu đi gây rắc rối là được.

“Anh có thể giúp em gửi những đồng tiền vàng này ở Hiệp hội lính đánh thuê được không?” Nhóc con mang rất nhiều đồng tiền vàng đến Hiệp hội lính đánh thuê rất dễ bị nhớ thương.

“Hiệp hội lính đánh thuê có thể giữ tiền sao?” Cách Ngôn vô cùng ngạc nhiên, dẫn đến Simon cảm thấy kì quái, hiệp hội lính đánh thuê vốn có thể gửi tiền, dù sao mỗi khi ra ngoài các quý tộc không thể mang theo một túi tiền vàng nặng chịch được.

Cuối cùng Cách Ngôn giúp cậu nhóc mang một nghìn đồng tiền vàng gửi tiết kiệm ở Hiệp hội lính đánh thuê, nhận được một tấm thẻ đồng cấp thấp nhất, cấp bậc cao nhất là thẻ pha lê, ở giữa là thẻ bạc và thẻ vàng.

Chút nặng nề cuối cùng trong lòng Simon cũng buông xuống, nụ cười rạng rỡ trước đây không hề có sáng bừng trên khuôn mặt nhỏ nhuốm bẩn, lúc này nó giống như một đứa trẻ hồn nhiên chân chính. Nó khom lưng cảm ơn Cách Ngôn và Rex, nhịp chân nhẹ nhàng chạy thẳng về nhà. Ngày hôm sau, cậu nhóc mang theo mẹ và em trai nhanh chóng rời khỏi thị trấn Treece, chuyển đến sinh sống ở một nơi khác.

“Chúng ta cũng vào rừng Tasha chứ?” Cách Ngôn hỏi, bây giờ đội lính đánh thuê Sói Đen đã biết trước khi mất tích mấy người nhóm Carlos đến rừng rậm Tasha, đội trưởng Locke chắc chắn sẽ dẫn người đi kiểm tra một lượt. Ba người đội Carlos xác thực là chết ở rừng Tasha, nhưng cậu không hiểu dẫn họ vào trong đó thì có lợi ích gì.

Rex đột ngột dừng chân, quay đầu nói một câu dài nhất kể từ khi họ quen biết đến nay: “Ba người nhóm Carlos đã chết nhưng cậu vẫn chưa chết. Hiện tại chỉ có hai kết quả, một là hoàn toàn vứt bỏ thân phận của Jimmy, biến thành một người khác, hai là ba người chết thảm, chỉ có cậu sống, cậu thích cái nào?”

Để cậu lựa chọn cậu chắc chắn đã chọn cái thứ nhất, ai mà chẳng muốn dùng thân phận đích thực để sống, hơn nữa trường hợp của Jimmy khá đặc biệt, nhưng nếu thế dễ để lại tai họa ngầm, bởi lẽ cậu không khẳng định những người khác có biết hay có từng nhìn thấy vẻ ngoài thật sự của Jimmy. Nếu có, lời nói dối của họ sẽ bị vạch trần, chẳng khác nào chủ động dâng nhược điểm vào tay đối phương, chuyện ngu ngốc như thế cậu sẽ không làm, càng không nói đến Rex, hắn chắn là đã sớm chọn phương án thứ hai, vì thế Cách Ngôn kiên định bày tỏ quyết tâm, nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt đẹp với Rex.

Rex nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.

Sau đó hai người phát hiện một phần thưởng có liên quan đến thánh thú hiện trên bảng thông báo nhiệm vụ của hiệp hội lính đánh thuê, binh đoàn lính đánh thuê không đề tên cũng xuất hiện ở phía trên, trong đó số tiền thưởng cao nhất là đội lính đánh thuê Sói Đen giàu có phô trương, yêu cầu thấp nhất là đối phương phải có thực lực của pháp sĩ hoặc kiếm sĩ cao cấp, nhằm giành giật thánh thú trong tin đồn, tất cả mọi người đều bỏ ra rất nhiều của cải và sức lực.

Cách Ngôn phát hiện họ chiếm được một ưu thế hơn người, đó là địa điểm thánh thú thường xuất hiện. Ban đầu họ không biết, nhưng trên tờ giấy Jimmy có ghi lại, bây giờ họ lời lớn rồi.

Rex mua một ít thức ăn ở thị trấn, trong đó chủ yếu là bánh mì và thịt ma thú, cũng có vài bình rượu trái cây. Hai người đi vào một con hẻm nhỏ, lúc bước ra, một đống thực phẩm trong tay đã biến mất.

Nhẫn trữ vật rất hiếm có, tương đối phổ biến là một số túi trữ vật hoặc đai lưng trữ vật đơn giản, nhưng dung lượng của những không gian cất chứa đồ vật này không lớn. Chẳng hạn như đội trưởng Locke của Sói Đen, thắt lưng của hắn có thể lưu trữ nhưng nó chỉ có mười hai ô vuông, mỗi ô vuông có thể đặt một đồ vật, số lượng lưu trữ có hạn, nhưng đây vẫn là một đai lưng trữ vật giá trị.

Cách Ngôn cũng có một đai lưng trữ vật, vốn thuộc về Jimmy, bên trong có một ít tiền vàng, không nhiều lắm, không gian khá nhỏ, chỉ có năm ô vuông, đặt một đống tạp nham gì đó, bị cậu thu dọn vứt gần hết, chuyển tất cả thực phẩm vào.

Rừng Tasha rộng bao la bát ngát là môi trường sống của rất nhiều ma thú mạnh mẽ, những người yếu kém không thể ở trong rừng suốt cả ngày, tối thiểu phải có thực lực của kiếm sĩ trung cấp.

Một thời gian ngắn, họ đến lối vào rừng Tasha. Những đốm máu loang lổ trên mặt đất đã bị gió cát và dấu chân bào mòn gần hết, vết máu trên hai tảng đá cao sừng sững cũng biến thành màu đen, chỉ có thể nhận thấy nơi đây đã từng xảy ra một cuộc chiến bi thảm. Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng, mai táng ở chỗ này chính là ba vị thiếu gia đầy khí phách nhóm Carlos.

← Chương 10+12+13 | MỤC LỤC | Chương 16+17+18

Comment with Facebook. Please be polite and nice!

No comments:

Post a Comment