Happiness is where you enjoy it

Kỳ thật tôi cũng có thiết bị gian lận – Chương 16 + 17 + 18

Chương 16. Đội trưởng Locke mắc bẫy

Rex lấy hai thanh bảo kiếm từ trong nhẫn không gian ra, trong đó có một thanh gươm là thanh đêm đó Carlos dùng để giết hắn, rất nhiều vết máu đã khô dính ở mặt trên, sau đó bị hắn thu vào không gian bên trong chiếc nhẫn.

Lúc đó hắn không hiểu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì giây phút này.

Rex ném thanh bảo kiếm của Carlos gần lối vào, vừa vặn được bụi cỏ khéo léo che khuất. Thanh kiếm còn lại thuộc về Ariel, kể cả vỏ kiếm vẫn còn rất sạch sẽ, bởi vì lúc đó Ariel không hề có cơ hội rút kiếm, nhưng sử dụng vào mục đích này rõ ràng không thể để nó mới tinh được, Rex chà kiếm xuống bùn đất, sau đó vứt vào khu vực xung quanh, chế tạo chuyện họ gặp tai nạn nhưng vẫn có khả năng còn sống.

Cách Ngôn nhìn hắn làm xong tất cả, đếm đi đếm lại chỉ có hai thanh kiếm, người chết là ba, ba vị thiếu gia đều là kiếm sĩ, chẳng lẽ thanh kiếm thứ ba có tác dụng khác?

Một giờ sau, có người phát hiện bảo kiếm của Carlos ở trong bụi cỏ, thanh kiếm khắc biểu tượng của gia tộc Strachey, đó là gia tộc của Carlos.

Dòng tộc Strachey là dòng dõi quý tộc lớn ở đế quốc Arthur Lanka, thậm chí một vài cư dân trong thị trấn Treece - một thị trấn nhỏ nằm sát biên giới - cũng từng nghe nói. Liên tưởng đến nhiệm vụ được treo giải thưởng mà đội lính đánh thuê Sói Đen tuyên bố ít ngày trước, họ thật sự tìm được một thanh bảo kiếm khác ở gần đó, hai thanh bảo kiếm được đưa đến trước mặt đội trưởng Locke.

Những vệt máu loang lổ như thể đang nhấn mạnh với đội trưởng Locke rằng nhóm Locke đã gặp chuyện chẳng lành. Bất chợt hắn hoảng sợ, không dám chờ đợi thêm nữa, hắn lập tức bảo người nọ dẫn hắn đến nơi nhặt được bảo kiếm. Sau đó họ tìm được mấy người 'chứng kiến', đối phương tuyên bố buổi tối hôm đó xác thực thấy ở lối vào có rất nhiều thi thể của ma thú và vết máu, còn có những mảnh quần áo sứt sẹo, hình ảnh vô cùng thê thảm.

Đội trưởng Locke nghe xong khuôn mặt tái lại, hắn không dám tưởng tượng mấy người quý tộc kia biết tin ba vị thiếu gia nhóm Carlos bị giết hại thì sẽ tức giận thế nào, nhưng hắn chắc chắn hắn sẽ bị liên lụy.

“Đội trưởng đừng lo lắng, chúng ta không phải không có cơ hội lập công chuộc tội.”

Người nói là Marvin, hắn là thân tín của đội trưởng Locke, khác biệt với đội phó luôn muốn kéo hắn rớt ngựa, hắn là người đội trưởng Locke tin tưởng nhất, nghe câu nói đó, Locke lập tức hiểu ý của Marvin.

“Cậu nhắc đến thánh thú?”

“Đúng thế, chỉ cần chúng ta có thể chiếm được con thánh thú đó, công tước nể ngài lập công nhất định sẽ không quá mức gây khó dễ cho ngài. Hơn nữa chúng ta thật ra còn có chỗ đột phá [1], ở đây chỉ phát hiện bảo kiếm của hai vị thiếu gia Carlos và Ariel, họ chưa chắc đã bị giết hại, vẫn còn thiếu gia Cecilia và Jimmy, chỉ cần tìm được họ, chắc chắn có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.”

[1] Chỗ đột phá: Lối thoát khỏi vòng vây/điểm quan trọng để phá tan cửa ải khó khăn

Đội trưởng Locke cảm thấy Marvin nói rất có lý, dứt khoát quyết định cử vài người đi tìm Cecilia và Jimmy, những người còn lại cùng hắn đi bắt thánh thú. Thánh thú quan trọng hơn việc tìm người, bởi lẽ cho dù có tìm được người, hắn cũng không thoát khỏi việc phải gánh trách nhiệm, nên muốn giữ vị trí đội trưởng, hắn phải bắt được con thánh thú đó để lấy công chuộc tội.

Suốt một ngày đêm không ngủ lên đường, Cách Ngôn và Rex cuối cùng cũng đến gần núi Ánh Trăng. Dọc đường đi họ gặp vài con ma thú cao cấp, nếu không có Rex, e rằng cuộc sống của họ đã sớm chấm dứt trong miệng ma thú, nói chung hành trình có vẻ đáng sợ nhưng không nguy hiểm.

Nói đến núi Ánh Trăng, người ta thường đề cập tới loài ma thú cấp bảy Sói Ma Blast. Ma thú cấp bảy thuộc loại ma thú cao cấp, chỉ sinh sống ở chỗ sâu trong rừng rậm, cũng chính là núi Ánh Trăng, thường không xuất hiện ở bìa rừng Tasha. Tuy nhiên, đêm hôm đó ma thú họ gặp phải cũng là Sói Ma Blast, tỷ lệ xác xuất này giống như trúng xổ số độc đắc, không thể xảy ra hết lần này đến lần khác.

Để diễn trọn vở kịch, họ cố tình chạy đến nơi này.

Ném bảo kiếm của Cecilia và Jimmy vào trong núi Ánh Trăng, Rex đặc biệt để lại chút đầu mối trước khi chạy đến điểm tiếp theo, chính là dãy núi Gió Lạnh uốn lượn quanh co nằm chính giữa rừng Tasha. Dãy núi khổng lồ phân chia rừng rậm thành hai mảnh rừng phía bắc và phía nam, phần lớn ma thú cao cấp nhất của khu rừng thường sống ở đây, thậm chí nghe đồn có cả thánh thú, mà chỗ này là nơi cuối cùng con thánh thú đó xuất hiện.

Cách Ngôn thở hồng hộc, cơ thể vốn đã bình phục hơn một nửa vì không nghỉ ngơi đầy đủ nên vết thương nặng thêm, cơn đau ngực trở nên quằn quại, thường xuyên tấn công cậu. Lúc này không nhịn được nữa, cậu dựa vào một gốc cây đại thụ, mồ hôi lạnh làm tóc mái dính bết, vẻ mặt xanh xao tái nhợt.

Rex đi vài bước phát hiện tiếng bước chân ở đằng sau biến mất, hắn quay đầu lại thì thấy cảnh tượng đó, lông mày nhíu lại một chút rồi biến mất, hắn xoay người đi đến bên cạnh cậu.

“Vết thương của tôi bị đau, muốn nghỉ ngơi một chút, hay là anh đi trước đi?” Cách Ngôn cho rằng hắn đến đây thúc giục cậu, không nhận thức được lời nói của mình có vấn đề, giả sử Rex vẫn chưa tin cậu, cậu bảo hắn đi trước, ngược lại sẽ làm Rex nghi ngờ cậu định làm chuyện mờ ám, sự tin tưởng được tạo dựng từ ban đầu một lần nữa tiêu tan.

Rex theo dõi gương mặt cậu, ánh mắt chăm chú của hắn pha chút sắc bén, người này có thể chống đỡ đến bây giờ mới nói ra, còn kiên nhẫn hơn trong dự liệu của hắn, vốn tưởng không đến nửa ngày cậu ta sẽ không chịu nổi.

Nếu là bình thường, Cách Ngôn nhất định sẽ nhận ra, nhưng bây giờ cậu chỉ đoái hoài đến cơn đau.

Trong tay Rex xuất hiện một quả cầu ánh sáng vàng trắng, quả cầu nhập vào trong ngực Cách Ngôn, giống như lần trước, cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất, toàn bộ chấn thương bên trong được chữa khỏi.

Chương 17. Chia của không công bằng

“Loại phép thuật này tên là gì?” Cách Ngôn không nhịn được mà thán phục, loại phép thuật này có lẽ có khả năng trị liệu, còn tên thì cậu không biết, đời trước cậu hiếm khi đọc tiểu thuyết, cũng từng xem phim ảnh nhưng không nhiều lắm. Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi, cậu gần như quên sạch.

Chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt Rex, “Cậu không biết?”

“Tôi nên biết?” Cách Ngôn bối rối nhìn hắn, mặc dù cậu chiếm được cơ thể của Jimmy, nhưng không đoạt được trí nhớ của cậu ta, nếu không cậu đã không luống cuống trố mắt như bây giờ, chuyện gì cũng phải dựa vào hắn. Là một người đàn ông đích thực, xuyên vào thế giới thắng làm vua thua làm giặc này, cậu muốn làm anh hùng nổi loạn hơn là phải trốn tránh phía sau người khác.

Rex không trả lời, chỉ nói: “Đây là phép thuật hệ ánh sáng, cũng gọi là phép thuật ánh sáng, chỉ người bẩm sinh mang trong mình hệ ánh sáng mới có thể sử dụng.”

“Tôi có tư chất của hệ ánh sáng không?” Cách Ngôn đột nhiên có chút kích động nho nhỏ, vậy không phải giống trong trò chơi 'The Nanny' (người trông trẻ) sao? Trước đây cậu từng chơi loại trò chơi nghề nghiệp này, mặc dù sức chiến đấu không mạnh lắm nhưng ở thế giới này cũng là một khả năng tốt để bảo toàn sinh mệnh, hơn nữa có một số người chơi 'The Nanny' rất siêu.

Rex lạnh lùng lắc đầu, “Tự hỏi cậu đi.”

Cách Ngôn thất vọng, cậu nghĩ mình có lẽ không có, nhưng không bỏ cuộc mà hỏi thăm: “Làm thế nào để biết mình có khả năng bẩm sinh này?”

“Hiệp hội pháp sĩ có thể kiểm tra được.” Rex ngừng một chút, nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Chờ mọi việc xong xuôi, cậu có thể đi kiểm tra, việc bây giờ quan trọng hơn.”

Cách Ngôn gật đầu, đành thế thôi.

Họ chuẩn bị bước đi, đột nhiên nghe thấy tiếng hai người cãi nhau om sòm ở phía trước, tiếng động không quá lớn nhưng vừa lúc xuất hiện trên con đường duy nhất phải đi qua của họ. Khi họ đến gần mới phát hiện đó là hai người mạo hiểm, xem chừng cũng là lính đánh thuê. Có thân cây to che chắn, hai người kia không biết được sự xuất hiện của họ. Một người trong số đó bất chợt đá lên bên hông một thân cây dày, lá cây lập tức rơi rụng lả tả.

“Đừng tưởng tôi không biết ý nghĩ của cậu, cái gì mà trước tiên đặt quả trứng ma thú ở chỗ của cậu, rõ ràng cậu muốn chiếm làm của riêng.” Người đàn ông vừa rồi giận dữ đạp cây vô cùng bất mãn buộc tội bạn đồng hành của anh ta.

“John, cậu bình tĩnh chút đi, lẽ nào cậu muốn thu hút sự chú ý của những người khác à?” Jay cau mày, hai tay ôm trứng ma thú lặng lẽ siết chặt hơn, dường như đang lo lắng John bất chợt lao vào đánh nhau.

Người được gọi là John khẽ cười nhạt, “Bảo tôi bình tĩnh cũng được thôi, nhưng tôi phải có quả trứng ma thú này, con thánh thú kia nhường cậu.”

“Không được!” Jay không suy nghĩ đã từ chối thẳng thừng, đầu óc hắn có bị chập mạch hắn mới đồng ý với lời đề nghị của đối phương.

John đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, nghe thế cũng không bất ngờ, sự mỉa mai hiện rõ trên gương mặt, “Cậu không cần con thánh thú kia, dựa vào cái gì mà cho tôi, đừng quên, có thể lấy được quả trứng ma thú này, hơn một nửa công lao là nhờ tôi.”

“Cậu cũng đừng quên, kế hoạch của chúng ta ban đầu rất hoàn hảo, vì lỗi của cậu nên con thánh thú kia mới chạy mất, sai lầm của cậu sao bắt tôi phải chịu mạo hiểm.” Hắn nói xong, vẻ mặt John hơi lúng túng, chuyện này anh ta không thể phản đối. Jay cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với anh ta, như thế không có lợi cho hắn, liền nghĩ cách thỏa hiệp.

“Thật ra chúng ta không nên ở chỗ này tranh chấp lãng phí thời gian, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được con thánh thú đó trước khi những người khác đuổi đến, có thể tìm thấy thì tốt, không thấy thì lúc đó chúng ta trở lại thương lượng quyền sở hữu quả trứng ma thú này cũng không muộn.”

Những lời này ít nhiều đánh trúng suy nghĩ trong đầu John, nói không để ý đến con thánh thú kia là giả. Sau tất cả, nó là một con thánh thú đích thực, còn quả trứng trong lòng Jay chưa thể xác định được nó cũng là một con thánh thú, nhưng xác suất vẫn rất cao, bởi lẽ quả trứng họ đánh cắp này nằm trong hang động của con thánh thú kia.

“Làm thế nào với quả trứng này bây giờ?” Những vật có sinh mệnh không thể đặt vào không gian lưu trữ.

Jay hơi bối rối, ôm trong lòng hiển nhiên không thích hợp, nếu gặp phải những người mạo hiểm hoặc đội lính đánh thuê khác, nguy cơ bị phát hiện rất lớn. Biện pháp tốt nhất là tìm một nơi an toàn để che giấu, sau đó đề nghị của hắn được John tán thành, tiếp theo hai người đoán chừng sẽ có một khoảng thời gian dính nhau như hình với bóng.

Cách Ngôn xem họ cất giấu quả trứng xong, thấy họ cùng nhau rời đi, đột nhiên cảm thấy đi theo 'người được chọn' đúng thật là có thịt ăn. Một quả trứng ma thú có khả năng nở ra một con thánh thú lại rất dễ dàng rơi vào tay họ. Nếu cậu là hai người kia, sau khi trở về thấy trứng ma thú đã biến mất, chắc là sẽ tức đến mức nôn ra máu. Cách Ngôn hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Đợi hai người đi xa, Cách Ngôn mới chạy đến đào trứng ma thú họ chôn lên. Cậu cầm nó đến trước mặt Rex, cười toe toét.

Chương 18. Thánh thú song hệ

“Trứng ma thú quý hiếm như thế mà không mang theo bên mình, dù không thuận tiện thì đặt trong người vẫn an toàn nhất, nhưng nó thật sự là một quả trứng của thánh thú sao?” Cách Ngôn tò mò sờ sờ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trứng ma thú, quả trứng này xác thực lớn hơn gấp mười lần trứng gà bình thường, vỏ trứng khá cứng, ngoại trừ những thứ đó thì nó không có gì đặc biệt.

Rex cũng không biết, tình huống gặp được ma thú con vừa được sinh ra của thánh thú cực kì hiếm, trừ phi là người đặc biệt nghiên cứu kiến thức của lĩnh vực này, nếu không người khác không thể nhận ra từ lớp vỏ bên ngoài.

Cách Ngôn buông quả trứng trong tay xuống, đầu óc chợt nảy ra một ý tưởng: “Thánh thú họ vừa nói có thể là con thánh thú mà Jimmy từng đề cập không?”

Qua cuộc đối thoại của hai người, họ đại khái đoán được những gì đã xảy ra, nói cách khác hai người kia không biết có vận may từ đâu đến, theo con đường nào đó biết vị trí một hang động của ma thú, bên trong có một con thánh thú cùng một quả trứng ma thú. Vì muốn bắt con thánh thú và ăn trộm quả trứng ma thú kia, đầu tiên hai người dẫn dắt ma thú rời đi, sau đó lấy được quả trứng nhưng gặp bất trắc mà để thánh thú chạy thoát.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, không phải thánh thú rất mạnh sao, thoạt nhìn hai người họ không có vẻ quá tài giỏi, dựa theo lời kể của họ, hình như chỉ cần không có chuyện bất ngờ xảy ra thì con thánh thú kia đã chắc chắn thuộc về họ rồi.”

Nếu không có vấn đề gì diễn ra với con thánh thú, thì họ đã sử dụng biện pháp gì?

“Bây giờ chúng ta còn đến dãy núi Gió Lạnh nữa không? Hay là đi theo hai người kia, hình như họ biết phương hướng cụ thể của con thánh thú.” Cách Ngôn nhìn về phía Rex từ lúc bắt đầu chẳng mấy khi nói chuyện, dù rằng bản tính hắn vốn rất ít nói.

“Không cần.” Chất giọng trầm trầm của Rex mang theo một chút khàn nhẹ, nếu Cách Ngôn là phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ nảy sinh ấn tượng tốt với giọng nói này bởi lẽ nó thật sự quá êm tai và tràn đầy từ tính.

“Tại sao?”

“Một số ma thú có cảm ứng đặc biệt đối với họ hàng thân thuộc của chúng, nhất là thánh thú. Thánh thú có thể chủ động ký kết khế ước giám hộ với thú con, thông qua khế ước giám hộ, chúng có thể cảm ứng được vị trí gần đúng của con non.” Rex sử dụng giọng nói êm ái của mình đơn điệu nói ra, khiến người ta hoài nghi chẳng có thứ gì trên lục địa Azela có thể thu hút hắn.

“Sao anh biết con thánh thú kia đã ký khế ước giám hộ với quả trứng ma thú này?” Cách Ngôn tò mò hỏi.

“Đối tượng của khế ước giám hộ phải chưa phá xác, trên vỏ trứng sẽ có đường tĩnh mạch.”

Cách Ngôn ngay lập tức xoay quả trứng ma thú một vòng, quả nhiên phát hiện mấy đường tĩnh mạch, những đường này hơi nhạt, nhìn kỹ mới phát hiện được, “Đúng là có thật, những con ma thú này cũng quá thận trọng rồi, con non chưa sinh ra đã đề phòng bất trắc. Hai người kia chắc chắn không phát hiện, nếu không họ căn bản không cần đi tìm con thánh thú kia, chỉ cần ôm trứng ma thú chờ con thánh thú đó chủ động tìm đến nơi là được.”

Cho nên mới nói có những người vô cùng xui xẻo, dù cơ hội dâng đến trước mặt họ, họ cũng sẽ bỏ qua. Cậu đột nhiên đồng cảm với hai người kia, sau khi biết chân tướng họ khẳng định sẽ bị đả kích.

Các yếu tố thuận lợi đều ở bên họ, họ không cần phải đến dãy núi Gió Lạnh nữa.

“Chúng ta đi đâu chờ thánh thú?” Thánh thú mạnh mẽ như vậy, tốt nhất nên tìm một nơi có lợi cho họ.

“Không, chờ ngay đây.”

Cách Ngôn bất ngờ nhìn về phía hắn, thấy đôi mắt xanh như biển cả của người đàn ông chợt trở nên sâu thăm thẳm vào giờ phút này.

Khi họ ôm trứng ma thú chờ thánh thú mò đến, bên kia, có người phát hiện dấu vết của con thánh thú đó ở dãy núi Gió Lạnh. Tin tức nhanh chóng lan rộng, một làn sóng người đổ xô đến dãy núi Gió Lạnh. Người chế tạo tin tức này chính là Jay và John, bây giờ họ còn không biết mình đang làm việc tốt không công cho người khác. Vận may của hai người không tệ, chỉ theo phương hướng đại khái, không ngờ thật sự gặp được con thánh thú nọ.

Tuổi của con thánh thú này không lớn nhưng vừa sinh ra nó đã là thánh thú, có thể thấy được huyết mạch vô cùng thuần khiết của nó, bởi vậy dù chưa tiếp thu hoàn toàn đặc tính di truyền, thực lực của nó cũng không thể kinh thường.

Jay và John là kiếm sĩ trung cấp bậc cao, trước đây nhờ vào mánh khóe mới có thể chiếm được trứng thú từ móng vuốt của nó. Hiện tại nó đã đề phòng, hai người muốn bắt được nó chỉ là mơ hão mà thôi. Một tia sấm chớp đột ngột đánh vào người John, John liền bị chấn thương không nhỏ.

“Nó vậy mà lại là thánh thú song hệ?”

John kinh hãi nhìn chằm chằm vào con hổ đen tung hai chiếc cánh oai phong lẫm liệt ở trong không trung, bất chấp cánh tay bị sét đánh đến da thịt tróc lở. Ban đầu họ cứ tưởng con hổ đen có cánh này là một con ma thú hệ gió, bây giờ mới phát hiện là ma thú song hệ, điều này giải thích rõ tại sao nó có thể thoát khỏi chiếc bẫy họ dựng sẵn, sức chiến đấu của ma thú song hệ chắc chắn cao hơn ma thú đơn hệ, hơn nữa con thánh thú này còn bay được trên không, đối với họ chính là họa vô đơn chí.

“John, hay là chúng ta rút lui thôi, tiếng động ở đây chắc đã khiến người khác chú ý, ít nhất chúng ta còn có một quả trứng ma thú.” Jay cũng có chút sợ con thánh thú song hệ này, nên biết rằng bị một con thánh thú nhắm làm mục tiêu chẳng hay ho gì.

John bị thương, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý với đề nghị của hắn, nhưng hai người muốn an toàn trở ra còn phải hỏi con hổ có cánh kia có bằng lòng hay không. Cướp trứng ma thú của nó, nó đã quyết tâm phải giết hai tên đê hèn bẩn thỉu cho dù có phải đến chân trời góc biển.

Vì thế hai người phát hiện hổ có cánh tấn công càng táo bạo, vết thương của John ngày càng nặng, ngay cả Jay cũng chịu vài thương tổn nhẹ.

Ngay khi họ sắp mất mạng dưới móng vuốt của hổ có cánh thì một đám người xuất hiện. 

← Chương 13+14+15 | MỤC LỤC | Chương 19+20+21

Comment with Facebook. Please be polite and nice!

No comments:

Post a Comment