Happiness is where you enjoy it

Kỳ thật tôi cũng có thiết bị gian lận – Chương 19 + 20 + 21

 Chương 19. John ngây thơ

Một trong số những người trong nhóm là đội trưởng Locke, người quen cũ của Rex và Cách Ngôn. Lúc này ánh mắt hắn không hề có hình ảnh của Jay và John, mà chật ních hình dáng con hổ vẫy cánh trên bầu trời, trên mặt tỏ ra mừng rỡ.

Thượng đế thật sự vẫn còn thương xót hắn. Ban đầu hắn cho rằng không thể tìm con thánh thú này nhanh đến thế, chỉ cần bắt được nó, cho dù cuối cùng Norman tìm được thi thể của thiếu gia Cecilia hoặc tin người đã chết, có con thánh thú này, ngài công tước chắc sẽ không trách tội hắn, nghĩ thế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con hổ có cánh của đội trưởng Locke càng thêm phần nóng bỏng. Giữa lúc hắn chuẩn bị ra lệnh, một nhóm người đột nhiên xuất hiện phía đối diện.

Thấy người dẫn đầu, vẻ mặt của đội trưởng Locke bất thình lình thay đổi.

“Quạ Đen, sao ông cũng đến?”

“Cậu có thể đến, sao tôi không thể. Rừng Tasha không thuộc về mình cậu.” Quạ Đen là một người đàn ông có khuôn mặt chín chắn, nhìn bên ngoài rất trẻ, trên dưới ba mươi tuổi, nhưng trên thực tế ông ta đã bảy, tám mươi tuổi rồi. Rõ ràng là thủ lĩnh đội lính đánh thuê chuyên liếm lưỡi kiếm nhuốm máu, nhưng lúc cười rộ lên lại giống như một người đàn ông tầng lớp thượng lưu tao nhã lịch sự. Người nhận thức ông biết rõ đây chính là miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm.

Ông ta chính là đội trưởng đội lính đánh thuê Con Quạ, biệt danh là Quạ Đen, ở khía cạnh nào đó đại diện cho điềm rủi. Ông ta cũng là kiếm sư, sức mạnh tương đương với đội trưởng Locke, nhưng điểm khác biệt là, Quạ Đen chính là biểu tượng của chết chóc.

Đội trưởng Locke tỏ ra bình tĩnh: “Vậy phải dựa vào thực lực.”

Quạ Đen nở nụ cười: “Được thôi, nếu tôi bắt được con thánh thú kia, đội trưởng Locke đừng tranh giành với tôi.”

“Để xem ông có bản lĩnh đó không.” Đội trưởng Locke nói xong câu đó, nhanh như chớp rút kiếm tiên phong đánh về phía hổ có cánh.

“Không ngờ đội trưởng Locke là người đê tiện như thế.” Quạ Đen cười to nhưng động tác không hề chậm.

Phía bên kia, Jay và John thừa dịp mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào con hổ có cánh, lặng lẽ rời khỏi hiện trường, chạy trối chết không thèm quan tâm vết thương trên người họ. Mãi đến khi không thấy ai nữa, cũng không nghe được tiếng vang họ mới giảm tốc độ. Hai người bi ai liếc mắt nhìn nhau, may mà lần này sức hấp dẫn của con hổ có cánh đó quá lớn, nếu không với phong cách hành động của hai nhóm lính đánh thuê, đội lính đánh thuê Sói Đen còn đỡ, riêng đội lính đánh thuê Con Quạ chắc chắn sẽ nhân tiện giải quyết luôn hai người họ.

Sự việc náo động ầm ĩ, hai người cuối cùng cũng mất hết hi vọng với con hổ có cánh kia. Suy cho cùng, rất nhiều người muốn có được thánh thú, họ chỉ là hai nhân vật nho nhỏ mà thôi, dù sao cũng không đến lượt họ, không bằng bảo vệ tốt quả trứng ma thú. Vì thế họ trở lại nơi giấu quả trứng.

“John, tôi trông coi, cậu đào trứng ma thú ra đi.” Jay đột nhiên nói với John.

Phản ứng đầu tiên của John là bất ngờ, phản ứng thứ hai là không ngờ Jay tin tưởng anh ta như thế. Khúc mắc nảy sinh ở lần tranh cãi trước giảm đi vài phần, tâm trạng thoải mái, anh ta xoay người, không thấy được sự độc ác chớp mắt lóe lên trên khuôn mặt Jay. Khi anh ta khom lưng chuẩn bị đào trứng ma thú ra, kiếm của Jay xuyên thẳng qua tim anh ta.

Nếu là bình thường, John đã có thể né tránh được, nhưng trận chiến với con hổ có cánh đã khiến anh ta bị thương nặng, sức chiến đấu giảm sút, khả năng phản ứng không nhanh nhạy, vì thế chỉ cần một chiêu liền trực tiếp lấy mạng anh ta.

“Jay!” John ngã xuống đất oán độc trừng mắt nhìn hắn.

Jay nhìn xuống anh ta, nụ cười điên cuồng ngang ngược đầy hoan hỉ: “Cậu cũng quá ngây thơ, thật sự tưởng rằng tôi sẽ chia sẻ quả trứng ma thú này với cậu? Nó là trứng thánh đấy, tôi độc chiếm còn không kịp, sao có thể chia sẻ với thằng ngu như cậu, chỉ cần đem bán hoặc dâng tặng cho một vị đại quý tộc, cuộc sống sau này của tôi có thể no đủ rồi, không bao giờ phải đến những nơi dễ mất mạng này nữa.”

Cơn giận dữ của John bùng nổ, anh ta phun ra một ngụm máu, cái cổ vẹo sang một bên, một câu cũng không kịp nói đã tắc thở mà chết.

Jay không hề thương hại đá văng xác anh ta ra, cắm kiếm trong tay sang một bên, tay không cào bùn đất rời rạc do nhiều lần cào xới. Tuy nhiên, hắn không nhận ra điều này, hưng phấn đào xong mà không thấy bóng dáng trứng ma thú đâu, bỗng chốc hắn ngơ ngẩn, “Không có?”, “Sao lại không có được?”. Hắn lẩm bẩm, không hề ngừng động tác, rất nhanh hắn đã đào được một cái hố to, nhưng không có gì hết, không nói đến trứng ma thú, ngay cả một tảng đá cũng chẳng thấy tăm hơi. Hơn nữa càng bới sâu, lớp đất càng cứng hơn. Jay ngã phịch xuống mặt đất.

“Chẳng lẽ John đã sớm đào trứng ma thú đi? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, mình và cậu ta vẫn đi cùng nhau, cậu ta căn bản không có cơ hội quay lại ăn trộm, chẳng lẽ là bị những người khác phát hiện rồi?”

Kết luận này khiến Jay tức tối đỏ bừng mắt, chỉ có khả năng này là cao nhất. Hắn căm phẫn nện xuống đất, mạnh đến mức tay hắn cũng đỏ lên.

Có tiếng bước chân đột ngột truyền đến từ phía sau.

Jay quay đầu lại, sự chú ý của hắn không ở vẻ bề ngoài của đối phương mà rơi vào quả trứng ma thú người kia đang ôm trong lòng. Khuôn mặt nhanh chóng hiện lên sự vui mừng khôn xiết, giây tiếp theo hắn độc ác nhìn chòng chọc đối phương: “Mày lén trộm trứng ma thú của tao, trả nó lại đây!”

Người này chính là Cách Ngôn.

Chương 20. Người mang bầu

Jay cũng không ngờ nghệch cho rằng chỉ có mình Cách Ngôn. Thật ra lúc nói những lời này hắn cũng đã cảnh giác quét nhìn bốn phía, rất nhanh thấy Rex dựa ở thân cây phía sau Cách Ngôn, cường tráng hơn vẻ ngoài yếu đuối như gà của cậu nhiều. Sự tồn tại của Rex không chút nghi ngờ khiến sự cảnh giác của hắn lên tới đỉnh điểm, tay phải lập tức cầm kiếm ở bên hông.

“Bọn mày là ai, tại sao lấy trộm trứng ma thú của tao?”

“Anh khẳng định đây là trứng ma thú của anh?” Nghe được câu đó, Cách Ngôn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, sờ sờ quả trứng trong lòng mình.

Câu nói này bỗng chốc khiến vẻ mặt Jay thay đổi, không thể nào, hai người kia chắc hẳn không thể biết lai lịch của quả trứng ma thú, cậu ta nhất định muốn lừa gạt mình, “Quả trứng ma thú đó do tao chôn ở đây, không phải của tao thì là của bọn mày chắc, biết điều thì trả lại trứng ma thú cho tao, tao có thể không truy cứu chuyện bọn mày trộm trúng ma thú của tao.”

“Da mặt anh thật dày, rõ ràng là lén trộm trứng, nhưng một câu trứng ma thú của tao, hai câu trứng ma thú của tao, tôi nói cho anh biết, quả trứng này ở trong tay ai thì nó là của người đó.” Cách Ngôn cười tủm tỉm, không hề bị ảnh hưởng bởi lời đe dọa của hắn. Cậu yếu kém nhưng còn có Rex ở đây.

Họ quả nhiên biết.

Ánh mắt Jay tức khắc tỏa ra vài phần hung hãn dữ tợn, phần còn lại là kiêng kỵ đối với Rex. Người này từ lúc bắt đầu vẫn luôn im lặng nhưng cảm giác cường liệt lại khiến da đầu hắn tê dại, cảm thấy Rex không hề dễ chọc. Tuy nhiên, hắn không thể từ bỏ quả trứng ma thú, vì nó, hắn đã giết chết cả bạn mình, ai dám ngăn cản tương lai tốt đẹp của hắn, hắn sẽ giết người đó.

Nghĩ đến vinh hoa phú quý mai sau, chút do dự trong lòng Jay tan biến, không thử một lần thì làm sao biết được, biết đâu người đàn ông kia không mạnh như hắn tưởng. Vì thế, Jay rút kiếm ra.

Cách Ngôn nhún nhún vai lùi về bên cạnh Rex, tiền tài và địa vị quả nhiên có thể khiến con người ta được ăn cả ngã về không. Trên thực tế, cho dù Jay không ra tay, Rex cũng sẽ không buông tha cho hắn. Lúc Rex quyết định chờ ở đây cũng đã định trước kết cục của Jay.

Ngay từ đầu cậu không hiểu tại sao Rex muốn ở lại chỗ này. Bởi lẽ nếu bị phát hiện, sự tồn tại của trứng ma thú có thể bị tiết lộ ra ngoài. Sau đó cậu nghĩ hay là Rex muốn giết chết tất cả những người biết rõ sự tình, trên đời này không có tường nào chắn được gió. Thế nhưng bây giờ cậu không nghĩ thế nữa, ngược lại còn thương cảm cho người tên Jay này, làm một tấm bia đỡ đạn bị giải quyết gọn lẹ, có phải chết rất vô giá trị không? Ngay cả Carlos cũng được làm một viên đá vướng chân, còn Jay thậm chí không đủ điều kiện để được gọi là đá chắn đường.

Jay ngây thơ rất nhanh phải trả giá cho tham vọng của hắn, trước khi chết hắn rất hối hận vì đã giết chết John quá sớm, nếu không biết đâu hắn vẫn còn có cơ hội để trốn thoát.

Mùi máu tươi tỏa ra trong không khí.

Thủ đoạn giết người của Rex luôn thấm đẫm máu tanh, không chém người thành vài khúc thì không xong, nhưng mà mùi máu rất dễ hấp dẫn ma thú xung quanh đến, nếu bị tấn công thì phiền phức.

Trong khi hai người chuẩn bị rời khỏi hiện trường, một tiếng nổ đùng đùng từ nơi rất xa truyền đến. Mặt đất rung chuyển một chút, ngay cả người đứng ở khoảng cách xa xôi như họ cũng cảm nhận được, có thể thấy có bao nhiêu uy lực.

Trứng ma thú trong lòng Cách Ngôn suýt nữa rơi xuống, làm cậu sợ đến toát mồ hôi hột. Đầu óc vô tình phác thảo một vũng lòng đỏ trứng lỏng, bên trên lòng đỏ trứng xuất hiện một khung chữ, ở trong viết năm chữ 'Tôi chết quá bi thảm'. Cậu lặng lẽ lau mồ hôi, nhanh chóng gạt bỏ hình ảnh kì quái này ra khỏi đầu.

Ánh mắt sắc bén của Rex nhìn về phía truyền đến âm thanh, chính là hướng dãy núi Gió Lạnh.

“Vừa rồi là tình huống gì?” Cách Ngôn ôm chặt trứng ma thú, hỏi.

Rex đột nhiên nhìn qua, tầm mắt rơi vào quả trứng ma thú trong lòng cậu, nói đúng ra là bị cậu giấu dưới lớp áo, khiến bụng cậu to thêm một vòng giống phụ nữ mang bầu chín tháng. Đáy mắt hắn hiện ra chút kỳ dị không nói nên lời, tựa như đang nhìn một người bị bệnh tâm thần.

Cách Ngôn thấy hắn đang nhìn bụng cậu, không biết suy nghĩ trong lòng hắn, bị nhìn chăm chú nên hơi xấu hổ, cười gượng giải thích: “Như vậy mới không dễ làm quả trứng rớt xuống, người khác chắc hẳn cũng không ngờ đây là một quả trứng ma thú.”

Rex nhìn cậu thật sâu rồi bước về phía dãy núi Gió Lạnh.

Cách Ngôn vội vàng đuổi theo, sau đó cậu được nếm trải cảm giác 'mang bầu chín tháng'. Quả trứng ma thú đập vào bụng cậu từng đợt theo mỗi bước chân của cậu, cảm giác bụng bị đạp thật kích kích, đặc biệt giống như phụ nữ có thai. Ý nghĩ này lóe lên tựa như một tia chớp đánh vào đầu cậu. Cậu rốt cục hiểu tại sao Rex nhìn cậu bằng ánh mắt kì dị đó rồi, tại sao lúc trước cậu lại nghĩ ra phương pháp che chắn trứng này? Sau khi sâu sắc tự phê bình bản thân xong, cuối cùng cậu cũng biết được tư thế bảo vệ trứng chính xác.

Chương 21. Làn sóng lớn ma thú

Hai người cách dãy núi Gió Lạnh không xa, chẳng mấy chốc đã chạy đến điểm đích - khu vực lân cận của nơi phát ra tiếng động lớn. Họ chưa đến gần đã thấy hàng loạt con ma thú lao xuống từ dãy núi Gió Lạnh, nhìn qua ít nhất phải hơn một nghìn con. Cảnh tượng phi thường chấn động, long trời lở đất, khí thế trùng trùng điệp điệp khiến vô số người mạo hiểm và lính đánh thuê trắng bệch mặt mà chạy trốn.

Có người do khoảng cách quá gần, tiếng hét thảm thiết vang lên nhanh chóng chìm trong đám ma thú. Có người không chạy kịp bị vài con ma thú bao vây, bị xé thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ, cơ thể tàn tạ sớm bị ăn sạch sành sanh, thậm chí quần áo cũng biến mất, chỉ còn lại mặt đất nhiễm máu chứng tỏ cảnh tượng tàn bạo này.

Rex không nói hai lời khiêng Cách Ngôn lên vai, cấp tốc thoát khỏi nơi đây.

Họ cách hơn nghìn con ma thú một đoạn, rất nhanh phía sau họ có một nhóm lính đánh thuê hoảng hốt vùn vụt chạy thoát thân, phần lớn là thành viên của hai đội lính đánh thuê Con Quạ và Sói Đen. Đám người sợ hãi đến mức mặt tái xanh nhợt nhạt, chỉ lo chạy trối chết, đâu còn thời gian để chú ý người cùng chạy với mình là ai.

Rex bị phát hiện, khuôn mặt hắn không sử dụng bất kì đồ ngụy trang gì, nhưng họ có nhận ra hắn cũng không đáng lo ngại, bởi lẽ trong tin tức Simon nhắn cho họ không bao gồm hắn, ngày ấy hắn cũng không tiếp xúc với nhóm bốn người Carlos, cho nên đội trưởng Locke tạm thời không thể nghi ngờ hắn, dù nhìn thấy hắn quá lắm cũng chỉ hỏi hôm đó có thấy bốn người họ hay không mà thôi.

Do hắn cố gắng duy trì khoảng cách, người của đội lính đánh thuê Sói Đen không có cơ hội đến gần hắn, âm thanh rung chuyển đất trời theo sau chậm rãi tắt lịm. Cuối cùng họ cũng thoát khỏi số phận bị hơn một nghìn con ma thú nghiền nát.

Lúc được thả xuống nét mặt Cách Ngôn không tốt lắm, cậu chỉ có cảm giác buồn ói đến muốn nôn mửa. Cậu gắng sức ôm lấy quả trứng ma thú mà ngồi xổm trên mặt đất, nôn khan hồi lâu cũng chẳng ói ra được thứ gì, ngược lại càng thêm khó chịu. Cậu quyết định rồi, sau này nếu tự mình chạy được, tuyệt đối không để Rex khiêng cậu lần nào nữa. Mất cả buổi cậu mới đứng lên, xung quanh chỉ có hai người họ, nhưng từ đằng xa đã có âm thanh truyền đến.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cách Ngôn lau miệng hỏi.

“Một nơi đóng quân.” Rex trả lời xong, bước về phía có tiếng động.

Ở trong rừng rậm ma thú nguy hiểm như thế mà lại có doanh trại?

Cách Ngôn ngay lập tức bắt kịp Rex, đi một lát, tầm nhìn trước mắt bỗng chốc có cảm giác được mở rộng, tiếng ầm ĩ và cảnh tượng náo nhiệt chỉ được bắt gặp ở trong thị trấn hiện ra.

Phía trước rõ ràng là một sườn núi được địa hình tự nhiên khéo léo che chắn và yểm hộ, có rất nhiều chiếc lều vải được cắm trên sườn núi, không ít người đứng xung quanh lều vải. Những người này đang to tiếng bàn luận chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng có người im lìm không nói chuyện nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, chẳng hạn như đội trưởng Locke của đội lính đánh thuê Sói Đen, khuôn mặt hắn vô cùng tăm tối.

Theo nội dung thảo luận của những người này, họ rốt cục biết tại sao có làn sóng ma thú kia.

Thì ra lúc đó đội trưởng Locke và Quạ Đen tranh cướp con hổ có cánh. Hai người đều là kiếm sư, thực lực mạnh mẽ, người bên ngoài không thể đến gần. Trên lý thuyết, hai kiếm sư hùng mạnh kết hợp đối phó với con hổ đen có cánh thì cơ hội chiến thắng rất cao, nhưng hai người đều không muốn đối phương đạt được, vì vậy mỗi khi đối phương sắp thành công, người còn lại sẽ ra tay ngăn cản, thế nên con hổ có cánh chạy thoát.

Con hổ có cánh này rất thông minh, nó trực tiếp trốn vào dãy núi Gió Lạnh. Đội trưởng Locke và Quạ Đen lúc đó không suy nghĩ chu đáo, hai người rượt đuổi nó, còn đánh đấm túi bụi.

Phải biết rằng ma thú sinh sống ở dãy núi Gió Lạnh là nhiều nhất, đặc biệt là ma thú cao cấp, ví dụ như thánh thú. Thánh thú có ý thức rất mãnh liệt về chủ quyền địa bàn của nó, con người ra tay ngang ngược trên lãnh thổ của chúng khiến những con ma thú này giận dữ, vì thế ngay sau đó xuất hiện cảnh tượng hơn nghìn con ma thú lao xuống núi.

Người chết trong làn sóng ma thú này không ít, dù sao ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, kể cả hai tên đầu sỏ là đội trưởng Locke và Quạ Đen. Cuộc bạo động của hơn trăm con ma thú là thú triều quy mô nhỏ, vượt lên trên một nghìn con ma thú chính là thú triều quy mô lớn và hiện tượng thú triều quy mô lớn có thể xảy ra khi tần xuất phát sinh thú triều lặp lại liên tục.

Lấy một thí dụ, hàng năm thị trấn Treece gặp phải rất nhiều cuộc tấn công của làn sóng động vật lớn nhỏ, thú triều cỡ lớn như vừa rồi thường diễn ra hai lần một năm, mỗi lần có vô số dân thường chết, nhưng vì có phòng ngự sẵn nên số lượng thương vong giảm đi đáng kể.

Theo hai dẫn chứng cụ thể trên, mọi người gặp phải tình huống này sợ hãi đến mức thậm chí không nghĩ nổi cách chống đỡ là chuyện bình thường, người chết nhiều càng thêm bình thường, những người còn sống sót sẽ vì họ mà thắp vài nén hương.

Hiện tại, có thể hình dung hoàn cảnh của hai đoàn lính đánh thuê Sói Đen và Con Quạ bằng một câu 'Tiền mất tật mang'.

Bây giờ họ không chỉ vuột mất con hổ có cánh mà còn tổn thất lượng lớn thuộc hạ. Lúc đó hai binh đoàn lính đánh thuê này gần dãy núi Gió Lạnh nhất, thời gian làn sóng ma thú bùng nổ, họ là người đứng mũi chịu sào, hầu hết binh lính chưa kịp bỏ chạy đã bị ma thú bạo động giẫm chết, không phải vì thực lực kém cỏi mà là bị chà đạp đến chết.

Một làn sóng lớn ma thú xô đến, hai đội lính đánh thuê tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ngay của Quạ Đen bình thường luôn cười tươi rói để ngụy trang cũng chẳng nhếch miệng lên cười nổi nữa, khuôn mặt ảm đạm y hệt đội trưởng Locke.

← Chương 16+17+18 | MỤC LỤC | Chương 22

Comment with Facebook. Please be polite and nice!

No comments:

Post a Comment