Chương 4. Chủ nhân độc ác
Mặt trời chói lóa mọc lên từ đằng đông,
ánh nắng ban mai ấm áp mênh mông chiếu vào người, xua tan tối tăm và ẩm thấp. Phía xa xa những đoàn người biến thành những chấm đen nhỏ đi qua đi lại, bầu
không khí rất tưng bừng nhộn nhịp.
Cách Ngôn rốt cục cũng có cảm giác được
sống, thậm chí cậu còn cho rằng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là ảo
giác của cậu. Thật ra cậu còn đang cầm một chai xì dầu đứng ở ven đường bắt xe.
Trong lòng Cách Ngôn bùi ngùi, nhưng
khi thấy thân hình của người đàn ông thì hiện thực khắc nghiệt đập thẳng vào mặt,
giống như người bị gậy đập vào đầu rơi vào trạng thái hôn mê, làm cậu nhớ đến sự
thật không muốn đối mặt, từ hôm nay trở đi cậu vĩnh viễn trở thành người mất tự
do, trong cuộc đời cậu sẽ có thêm một chủ nhân độc ác, nếu cho cậu một cơ hội nữa,
cậu nhất định sẽ xem giờ hoàng đạo mới bước ra cửa.
Chủ nhân tàn bạo quay đầu nhìn đầy tớ
đang mất tập trung của mình, cái nhíu mày vừa rồi chợt biến mất. Cho đến bây giờ
hắn chưa từng gặp một người hầu như vậy, mới đi được có vài bước đã thở hổn hển.
Đầy tớ của người khác đều theo sát bước chân của chủ nhân, người hầu của hắn lại
để cho chủ nhân phải chờ cậu ta, khi gần khi xa như đang dắt chó đi dạo. Người
đàn ông không khỏi hoài nghi mình đồng ý để cậu ta làm người hầu không biết có
phải là một quyết định đúng đắn hay không.
Nếu Cách Ngôn đọc được suy nghĩ của hắn
nhất định cậu sẽ phát điên, anh mới là chó, mẹ nó cả nhà anh mới là chó. Cậu
cũng muốn đi nhanh lắm chứ nhưng cơ thể này đang bị thương, máu cũng đã nôn cạn,
có thể kiên trì đi đến đây đã là phúc đức lắm rồi.
Cách Ngôn khập khiễng bước đi hồi lâu,
kì thật chưa đến một nghìn mét, rốt cục bị chủ nhân độc ác dẫn đến cổng vào thị
trấn, mệt lử, cậu vội vàng tìm một tảng đá mà ngồi xuống, uể oải xua tay với
người đàn ông: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn nghỉ một lát.”
Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên im lặng,
tựa như cảnh trong chợ bán thức ăn bị người ấn nút tạm dừng, bốn phía yên tĩnh đến
mức chỉ còn tiếng thở dốc của cậu.
Cách Ngôn ngẩng đầu sửng sốt, thấy những
người xếp hàng chờ vào thị trấn và đám người phân tán lẻ tẻ đều nhìn vào cậu, cảm
xúc lẫn lộn xuất hiện trên khuôn mặt của họ, có sốc, có nghi ngờ, ngạc nhiên,
tò mò, có nụ cười giả tạo khó hiểu?
Chuyện quái gì xảy ra thế này, không đợi
cậu để ý đến hiện tượng kì lạ này, mọi người đã thu tầm mắt lại, nhưng thỉnh
thoảng vẫn có một số người hay nhìn về phía cậu, còn có những người quen biết
nhau thường khe khe bàn tán nghị luận. Mặc dù không chỉ tay vào cậu nhưng Cách
Ngôn bị ánh mắt của họ làm cho không thoải mái, trong mắt xem kỹ và bình luận họ
cậu giống như một món hàng.
Cảm giác này không giảm bớt bởi vì thời
gian, đặc biệt sau khi người đàn ông nói hắn muốn vào thị trấn.
Hai người xếp hàng đi đến trước binh
lính gác cổng. Ánh mắt của hai gã binh sĩ nhìn cậu còn rõ ràng hơn những người
khác, may mắn thành phần kinh ngạc tương đối nhiều nhưng không gây rắc rối cho
họ, sau khi họ nạp lệ phí vào thị trấn thì để họ tiến vào.
Cách Ngôn đi vào trong mới biết được
mình quá ngây thơ rồi. Dân cư của thị trấn rất nhiều, phản ứng của họ sau khi
thấy cậu y hệt như đám người bên ngoài, ánh mắt rất kì cục, có những ánh mắt
khiến cậu có cảm giác nóng rực tựa như cậu là một miếng bánh béo ngậy còn họ là
dân tị nạn đói khát. Cậu chạm vào mặt mình, đột nhiên hoảng hốt, hay là cậu quá
đẹp, nam nữ đều muốn chiếm lấy? Ý tưởng này vừa nảy lên đã khiến cậu cảm thấy bị
sét đánh cháy đen.
Cách Ngôn vội vàng chạy đến phía sau
người đàn ông, hiện tại chỉ có theo sau hắn cậu mới cảm nhận được chút an toàn,
chuyện khác chờ ổn thỏa rồi hãy bàn.
Thị trấn vừa phồn vinh vừa náo nhiệt,
đường phố rộng rãi và sạch sẽ, đan chéo mọi nơi. Khi cơ thể Cách Ngôn chuẩn bị
không chịu nổi nữa, người đàn ông rốt cục ngừng đi, bước vào một tòa nhà tráng
lệ cao ngất, kiến trúc uy nghi đồ sộ.
Cách Ngôn ngẩng đầu nhìn những chữ cái ở
tấm biển trên đầu cậu, thấy phía trên viết năm chữ cái mạnh mẽ: Hiệp hội lính
đánh thuê. Cậu chấn động toàn thân, kết hợp với những người cậu thấy dọc đường
đi, cậu nghĩ bây giờ cậu đã biết cậu đang ở thế giới nào rồi. Đây thật sự là một
thế giới lạ lùng, người không sức chiến đấu như cậu nằm dưới cùng trong chuỗi
thức ăn [1], nghĩ thế, trên mặt cậu chợt xuất hiện biểu cảm ghét bỏ.
Ở một khía cạnh nào đó, ý nghĩ của cậu
rất đúng.
Không gian bên trong Hiệp hội lính đánh
thuê vô cùng rộng lớn, đại sảnh rộng rãi chật ních người, bóng dáng người đàn
ông bị đám người che khuất.
Cách Ngôn lập tức ngừng mạch suy nghĩ
mà chạy theo đuôi hắn, có người đàn ông mở đường ở phía trước, cậu không bị đám
đông có thân hình cao to hơn cậu chèn ép.
“Tôi muốn đệ trình nhiệm vụ.” Người đàn
ông đến trước quầy lễ tân, nói với người thanh niên phụ trách ghi chép ở đó, giọng
nói hơi trầm xuống.
Người thanh niên nở nụ cười chuyên nghiệp,
bắt đầu hỏi tên hắn.
“Rex.”
Cách Ngôn ở phía sau tỏ vẻ 'hóa ra người
đàn ông này tên là Rex', âm thầm oán giận vài giây, vẻ mặt cậu đột ngột trở nên
rất lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoại trừ kinh sợ thì còn có cảm
giác 'mình biết chân tướng rồi'.
[1] Chuỗi thức ăn (quan hệ thức ăn)
(xích thức ăn) là một dãy gồm nhiều loài sinh vật có quan hệ dinh dưỡng với
nhau, loài đứng trước là thức ăn của loài đứng sau. Mỗi loài được coi là một mắt
xích trong chuỗi thức ăn, vừa là sinh vật tiêu thụ mắt xích phía trước nhưng
cũng bị sinh vật mắt xích phía sau tiêu thụ. Các chuỗi thức ăn dày đặc tạo nên
các mạng lưới thức ăn.
Chương
5. Rex
Có thể nói rằng cái rất ít người hiểu
được cái tên Rex này, nhưng chỉ cần nói đến Tyrannosaurus Rex thì tất cả mọi
người đều hiểu, một trong những loài khủng long ăn thịt nổi tiếng nhất giai đoạn
cuối kỷ Phấn Trắng. Nó không chỉ là loài khủng long ăn thịt mạnh nhất mọi thời
đại mà còn đứng đầu chuỗi thức ăn. Tyrannosaurus có nghĩa là thằn lằn bạo chúa,
được lấy từ tiếng Hy Lạp “tyrannos” (τύραννος) nghĩa là “bạo chúa”, và “sauros”
(σαῦρος) nghĩa là “thằn lằn”, còn được gọi là Khủng long bạo chúa trong văn hóa
đại chúng.
Việc phát hiện này ảnh hưởng rất lớn đến
Cách Ngôn, chẳng trách người đàn ông lại tàn bạo đến thế, hóa ra bản chất của hắn
là bạo chúa. Khủng long bạo chúa rất hung ác và khát máu, không thể đơn giản bỏ
qua cho kẻ thù của mình. Vừa nghĩ đến mình sau này phải theo vị bạo chúa giết
người như ngóe, tính tình hay thay đổi, cậu cảm thấy tương lai thật mịt mù.
Rex không hề hay biết người nào đó bởi
vì tên của hắn mà nghĩ loạn cả lên.
Thanh niên truy vấn tên đăng ký của
Rex, vẻ mặt mỉm cười sau khi nhìn hồ sơ về hắn thì hơi biến đổi, nhiều lần xác
định hắn đến bàn giao nhiệm vụ chứ không phải từ bỏ nhiệm vụ mới thở phào nhẹ
nhõm, ánh mắt nhìn về phía hắn ngoại trừ khiếp sợ thì phần nhiều là kính nể và
tôn trọng, bởi lẽ trước mặt cậu ta là một tên lính đánh thuê có thực lực mạnh mẽ
đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A trong khi hắn chỉ mới là lính đánh thuê cấp B, thật
dũng cảm biết bao nhiêu.
Nhiệm vụ cấp A thuộc nhiệm vụ cấp cao,
rất ít cá nhân có thể hoàn thành được, cho dù là lính đánh thuê hạng A cũng có
tỷ lệ thất bại là tám, chín mươi phần trăm, không đề cập đến đẳng cấp của người
lính đánh thuê này mới đạt đến cấp B.
Tuy nhiên, điều khiến cậu ta thật sự ngạc
nhiên chính là đẳng cấp lính đánh thuê của Rex chỉ xếp loại B, nhưng hắn đã
hoàn thành ba nhiệm vụ hạng A, cộng thêm nhiệm vụ vừa đệ trình lên thì tổng cộng
là bốn. Số lượng rất đáng ngạc nhiên bởi vì lính đánh thuê cấp B lên đến cấp A
cần hoàn thành năm nhiệm vụ cấp A. Nhiệm vụ cấp A khác xa nhiệm vụ cấp B, ngoài
tỷ lệ thất bại cao, tỷ lệ tử vong cũng rất cao. Đó là lý do tại sao rất nhiều
lính đánh thuê vẫn dừng ở mức B không thể tiến bộ được.
Rex làm xong thủ tục, không tiếp nhận
nhiệm vụ mới, dưới ánh mắt kính trọng của thiếu niên mà đi khỏi Hiệp hội lính
đánh thuê.
Cách Ngôn theo sát hắn, mãi đến khi ra
khỏi Hiệp hội lính đánh thuê cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu cứ tưởng người trên
đường đã rất 'nhiệt tình', không ngờ lính đánh thuê bên trong hiệp hội còn 'nhiệt
tình như lửa', đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, không quay đầu nhìn cũng cảm nhận
được ánh mắt bỏng rát như lửa thiêu đốt, luôn luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cũng
có người sẽ vồ lấy cậu mà chia năm sẻ bảy, da gà toàn thân cậu đều nổi lên.
Liếc nhìn trở lại cửa vào Hiệp hội lính
đánh thuê, đường nhìn ngẫu nhiên của Cách Ngôn bất ngờ chạm vào tầm mắt một người
đàn ông. Đối phương sửng sốt trong chốc lát, sau đó bình tĩnh chuyển đi. Cậu chẳng
hiểu ra sao cả nên không để trong lòng.
Chợ ở thị trấn Treece rất nhộn nhịp, mỗi
ngày đều có rất nhiều đoàn lữ hành và các lái buôn đi qua thị trấn, ngoài ra
còn có không ít nhà thám hiểm và lính đánh thuê nên khách sạn ở thị trấn đặc biệt
nhiều, đồng nghĩa với việc có nhiều người trọ lại.
Đi qua những con đường ngoằn ngoèo khúc
khuỷu, Rex đưa cậu đến một nhà trọ cỡ vừa. Vị trí nhà trọ khá khuất, do đó
không có nhiều người, phòng trống thừa không ít, Rex đặt thuê một phòng.
Cách Ngôn nghe thấy thế liền từ phía
sau bước lên, muốn hỏi họ rõ ràng có hai người, tại sao lại chỉ thuê một căn
phòng. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, ông chủ nhà trọ nhìn cậu và đột nhiên nở nụ
cười đen tối, thậm chí không hỏi gì đã đăng ký một phòng cho họ, đưa họ đến cửa
phòng xong mới rời đi.
Cách Ngôn thấy ấm đun nước được đặt ở
trên bàn, đi đến tự rót cho mình một cốc nước. Cậu vừa đưa cốc đến bên môi, một
bày tay lớn bên cạnh bất ngờ cướp cốc nước đi. Cậu quay đầu thấy Rex đã uống cạn
nước, động tác vô cùng ác nghiệt.
“Cậu đang bất mãn?” Rex chú ý đến sự
căm giận trong đáy mắt cậu, lông mày lạnh lùng nghiêm nghị nhướn lên, khí chất
vương giả đột nhiên lan ra trong căn phòng chật chội.
“Phục vụ chủ nhân là vinh hạnh của tôi.”
Khuôn mặt của Cách Ngôn trong chớp mắt trở nên nghiêm chỉnh nhưng lòng cậu lại
phiền muộn. Cậu đã quên mất hiện tại cậu là đầy tớ của người đàn ông, không bối
rối nhiều nữa, cậu tự rót cho mình một cốc nước. Nước ấm vừa trượt xuống cổ họng,
làm nóng nội tạng bị thương của cậu, cổ họng có thể thổ máu bật kì lúc nào được
xoa dịu rất nhiều... Nhưng không ngờ, cậu lại ói mửa, máu bị nôn ra lênh láng
trên mặt bàn.
Giống như đã ói ra tất cả cơn giận dữ,
khuôn mặt Cách Ngôn trắng bệch xanh xao, chân tay cũng lạnh ngắt.
Rex nhíu mày, nhớ đến cơ thể này của chủ
nhân ban đầu từng chịu một đòn tấn công dữ dội của hắn. Bên ngoài có vẻ không
sao nhưng nội tạng bên trong chắc là bị tổn thương rất nặng. Cậu ta có thể chống
đỡ duy trì đến bây giờ thật sự không dễ dàng, cũng giải thích cho hành động lề
mề chậm chạp bước đi lúc trước của cậu ta. Một quả cầu ánh sáng xuất hiện trong
tay hắn, hắn đưa nó vào cơ thể Cách Ngôn, bề mặt cơ thể cậu được bao phủ trong
một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Cách Ngôn bất chợt có cảm giác được trở
về với vòng tay của mẹ, từ trong ra ngoài cơ thể cậu giống như được ngâm trong
chất lỏng ấm áp, cơn đau ngực trở nên nhẹ hơn, thoải mái đến mức cậu chỉ muốn
ngủ mãi không bao giờ tỉnh dậy. Trong mơ cậu đã nghĩ thế, thức dậy thì thấy
khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị phóng to của Rex.
Chương
6. Chủ ở trên, đầy tớ ở dưới
Cách Ngôn ngây người một lát chợt ngửa
ra sau, đột nhiên phát hiện có gì đó khác lạ, cơ thể rách nát tàn tạ này của cậu
sao lại có thể thực hiện một hành động mạnh mà không hề gì như thế. Sau đó cậu
nhận ra chấn thương bên trong trong chớp mắt đã tốt lên tám, chín phần, mặc dù
vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng ít ra không sống dở chết dở nữa. Cậu vô cùng
ngạc nhiên, phép thuật của thế giới này thật sự rất kì diệu, rõ ràng đang hấp hối
nhưng giây tiếp theo lại hồi sinh.
Vui vẻ xong cậu nhìn về phía Rex - người
lúc này rất bình tĩnh và hoàn toàn vô cảm. Ở đây chỉ có hai người họ, ai giúp cậu
chữa trị không cần nói cũng biết. Có một người chủ thực lực mạnh mẽ, tương lai
cậu có thể sống lâu hơn ở thế giới này rồi, sự khó chịu khi bị ép làm đầy tớ cho
người đàn ông này cũng biến mất.
Cách Ngôn không phát hiện, Rex đang
nhìn chằm chằm vào cậu bằng mắt sắc bén. Đôi mắt hắn giống như radar, tràn ngập
xâm lược, quét từng inch trên khuôn mặt cậu, không buông tha mọi ngóc ngách.
Khi Cách Ngôn nhìn về phía hắn, hắn lập
tức dời đường nhìn sang chỗ khác.
“Chủ, chủ nhân, cảm ơn anh đã chữa vết
thương cho tôi.” Cách Ngôn máy móc nói lời cám ơn người đàn ông, đầu lưỡi xấu hổ
uốn ra hai từ bình thường không hề nói. Thế giới cũ của cậu tôn trọng sự bình đẳng
giữa con người, chữ chủ nhân không bao giờ có thể xuất hiện trong cuộc sống của
cậu, trừ khi có người có thói quen đặc biệt, nếu không lòng tự trọng của một
người bình thường không cho phép họ gọi người khác là chủ nhân.
“Tôi không muốn chủ nhân phải hầu hạ đầy
tớ.” Đôi mắt nguy hiểm của Rex khẽ nheo lại, mặt hắn không có biểu cảm gì, lời
nói ra rất đáng ghét.
Tâm trạng Cách Ngôn đang tốt, cậu quyết
định không tính toán với hắn. Dạo quanh căn phòng một lượt, nhà trọ nhỏ khá đơn
sơ, không nhiều đồ đạc, giường không lớn, nếu là hai người phụ nữ còn có thể miễn
cưỡng nằm ngủ một đêm nhưng hai người đàn ông thì rất chật chội. Cậu hỏi: “Phòng
chỉ có một giường, buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
“Người hầu thì ngủ ở đâu?” Rex liếc mắt
nhìn cậu.
Cách Ngôn sững sờ, trong tình huống chỉ
có một chiếc giường, đương nhiên người hầu phải ngủ trên mặt đất, điều này có lẽ
con nít ba tuổi cũng biết, bởi vì chủ ở trên, đầy tớ ở dưới, nhưng mà cậu không
phải là người hầu thật sự. Thấy người đàn ông nghiễm nhiên đi đến bên giường rồi
đặt mình nằm xuống, cậu đành phải nuốt lời định nói vào bụng, ngủ dưới đất thì
ngủ dưới đất, vì người đàn ông đã giúp cậu chữa lành vết thương, cậu nhẫn nhịn.
Hiện tại đang là ban ngày, trong phòng
rất sáng. Cách Ngôn nhìn người đàn ông có vẻ như đã ngủ, xoa xoa chiếc bụng xẹp
lép của mình, dạ dày của cậu rất biết điều mà phát ra tiếng ùng ục. Vì thế cậu
xuống dưới bảo ông chủ làm vài món ăn cho mình.
Ngay khi cậu xoay người rời khỏi phòng,
người đàn ông trên giường mở choàng mắt ra, con mắt xanh lam sâu thẳm như biển
cả tràn ngập uy lực tàn bạo, nhìn bóng lưng rời đi của Cách Ngôn, đôi mắt lóe
lên một chút nghi ngờ.
Một lát sau, Cách Ngôn bê đồ ăn ông chủ
đưa cho lên phòng. Vài lát bánh mì và một đĩa bánh ngọt, đồ ăn ở đây khá giản
đơn. Ban đầu cậu định gọi thịt quay nhưng lo lắng mình 'bệnh nặng mới khỏi',
ngoài ra thịt quay của quán trọ hình như chế biến không được vệ sinh nên cậu
không chọn món đó nữa.
Rex vẫn đang ngủ, cậu không đánh thức hắn
dậy, tự mình ăn trước. Cậu vừa ăn vừa chê bai, bánh mì quá cứng, nhai hai miếng
thì phải uống một ngụm nước, nếu không sẽ bị nghẹn, mà uống nước không thôi
cũng làm cậu no rồi. Cuối cùng ợ một cái, bây giờ cậu hiểu tại sao nhà trọ này
vắng khách rồi, chất lượng thức ăn thế này có cho không cậu cũng chẳng ăn nổi.
Lúc này cậu cảm thấy no cơ bụng chùng cơ mắt, vô cùng buồn ngủ.
Cách Ngôn quét mắt nhìn gian phòng chẳng
có đồ vật gì cho ra hồn này, ánh mắt nhìn vào chiếc chăn trơ trọi bị Rex quẳng
sang một bên. Nếu chủ nhân không cần, vậy cậu dùng để lót hẳn không thành vấn đề.
Cậu rón rén đi đến bên giường, nhìn
gương mặt yên tĩnh của người đàn ông. Phải công nhận rằng, người này rất được
thượng đế ưu ái, đặc biệt là trong khi ngủ, gương mặt đẹp trai này tuyệt nhiên
không còn chút dữ dằn nào, cũng phần nào ít đi sự sắc bén, tựa như thượng đế đã
dành ra chút thời gian ít ỏi của mình để tự tay phác thảo những đường cong mượt
mà trên khuôn mặt nam tính ấy. Đây chính là khuôn mặt đàn ông mà cậu mãnh liệt
ước ao và đầy đố kỵ.
Cách Ngôn chợt sờ lên mặt mình, kể ra đến
bây giờ cậu chưa từng nhìn xem nó thế nào, hi vọng không quá chênh lệch. Phụ nữ
thích chưng diện thật xinh đẹp, đàn ông cũng muốn có khuôn mặt đẹp trai.
Thưởng thức xong kiệt tác của thượng đế,
Cách Ngôn bước đến đuôi giường, quỳ đầu gối xuống, nghểnh cổ và vươn tay rút đi
chiếc chăn bị ném sang phía trong mép giường, rất lâu mới lấy được chăn ra mà
không đánh thức người đàn ông. Lúc xoay người đi cậu không hề phát hiện người
đàn ông buông lỏng năm ngón tay cuộn chặt lại của hắn, mạng sống của cậu suýt nữa
đã xuống âm phủ. Cách Ngôn ngây thơ không biết được chuyện vừa xảy ra cứ thể ngủ
trên chiếc chăn mềm, thẳng đến khi bầu trời tối đen.
Đêm khuya, thị trấn Treece ồn ã vào ban
ngày chìm trong tĩnh lặng.
Trong bóng đêm, quán trọ đơn sơ phát ra
tiếng cót két rất nhỏ, âm thanh phát ra do ai đó dẫm chân lên sàn nhà bằng gỗ,
truyền đến từ đầu hành lang. Ánh trăng mờ ảo tràn vào cửa sổ chiếu rõ hai bóng
người. Họ lén lút đến trước một cửa phòng thì dừng lại.
“Chắc chắn là phòng này?”
“Không sai đâu, toàn bộ quán trọ chỉ có
hai người họ.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh lấy đồ ra
đi.”
Do đồng bọn thúc giục, tên còn lại rút
một chiếc ống dài mảnh từ trong ống tay áo ra, giữa ống dẫn có lỗ, bên trong là
một bộ phận nhỏ chứa các loại thuốc có thể làm người ta hôn mê bất tỉnh, chỉ cần
liều lượng nhỏ thôi cũng đủ cho bất kì tên lính đánh thuê nào gục ngã, dùng để
giết người phóng hỏa, họ trả giá cao mua về, bởi vậy thành công hay thất bại dựa
cả vào đây.
Rex nằm trên giường bỗng nhiên mở choàng mắt.
No comments:
Post a Comment