Quyển
thứ nhất: Bí mật của Jimmy
Chương
1. Người chết
Thị trấn Treece.
Ánh hồng ban chiều của hoàng hôn rải một
lớp đỏ rực thật dày trên khuôn mặt Jimmy, thân hình bị ánh chiều tà kéo dài lêu
nghêu giống như một cây trúc, tạo nên một bóng người méo mó treo trên bức tường.
Jimmy vừa mới mua một thanh gươm cắm ở
bên hông, đôi mắt lấp lánh tràn đầy sự phấn khích và kích động. Chợt nghĩ đến
điều gì đó, cậu ta nheo mắt lại như thể đang ngấm ngầm mưu tính sâu xa, khuôn mặt
đẹp trai tăng thêm chút vặn vẹo ác ý.
Sau một thời gian, cậu ta rời khỏi con
phố rộng rãi, đi đến một nhà trọ.
Không đến nửa giờ sau khi cậu ta vào,
có ba thanh niên tuần tự đến, những người này mặc toàn quần áo đắt tiền, tỏa ra
sự xa hoa của dòng dõi quý tộc.
Tiếp theo, ba người tập hợp đầy đủ ở
phòng của Jimmy.
“Jimmy, kế hoạch thành công?” Người
thanh niên thứ hai vào phòng có mái tóc ngắn màu vàng và một khuôn mặt điển
trai hơi ngây thơ. Hắn là Ariel, kẻ khẩn cấp nhất trong bốn người.
Jimmy không kiềm được mà nở nụ cười, “Kế
hoạch của chúng ta tuyệt đối không có sơ hở, cậu ta không thể nhận ra.”
Ariel nghe xong chợt trở nên hưng phấn.
“Nhưng vẫn cần cẩn thận một chút, cậu
ta rất cảnh giác, nếu bị cậu ta phát hiện có điều gì đó không đúng lắm, kế hoạch
của chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn.” Đây là Carlos thận trọng chín chắn, có lẽ
là người phát động kế hoạch lần này, địa vị thân phận cũng cao nhất, là người
có quyền lực tối cao trong bốn người.
Jimmy và Ariel nghe gã nói xong lập tức
tỉnh táo lại.
Thanh niên cuối cùng bước vào là
Cecilia.
Bốn người lần nữa xác định lại kế hoạch.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, toàn bộ
thị trấn Treece đều bao phủ trong bóng tối. Bốn người nhóm Carlos không ở trong
phòng, sau khi rời khỏi quán trọ liền đến thẳng địa điểm mục đích... Phía bắc
thị trấn Treece.
Thị trấn Treece là một nơi tương đối đặc
biệt, bên ngoài nó là một thị trấn nhỏ, nhưng thật ra mức độ phát triển có thể
sánh ngang một thành phố cỡ trung bình, khu vực này còn có nơi rộng bằng một
thành phố cỡ nhỏ, là chỗ giao nhau giữa hai quốc gia. Hoạt động mậu dịch thường
xuyên và dễ dàng tiếp cận tạo nên sự hưng thịnh ở nơi đây.
Rừng rậm Tasha nằm ở phía bắc thị trấn
Treece, trong rừng rậm có rất nhiều ma thú sinh sống, cho nên mỗi năm thu hút rất
nhiều người liều lĩnh đi thám hiểm, đây cũng là một trong những lý do mà thị trấn
Treece phát triển phồn hưng.
Tuy nhiên, vào ban đêm, rừng Tasha trở
nên hết sức nguy hiểm, bởi lẽ buổi tối là thời gian ma thú hoạt động mạnh nhất,
cho nên trừ phi thật sự đặc biệt tin tưởng vào thực lực của mình, nếu không người
mạo hiểm thường vội vàng rời khỏi khu vực rừng rậm này trước khi trời sập tối.
Bốn người nhóm Carlos vừa bước vào lối
vào rừng Tasha đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Ánh trăng màu bạc chiếu sáng khoảng đất
trống trước mặt, đó là cửa vào rừng Tasha, hai tảng đá cao ba mét lù lù chắn
hai bên sườn lối đi.
Bình thường tảng đá lớn này đều bám đầy
bụi bặm, nhờ vào ánh trăng mà mơ hồ thấy được những vết màu đen loang lổ mất trật
tự, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là vết máu.
Không chỉ có thế, trên mặt đất còn có rất
nhiều thi thể của ma thú, không mất tay thì mất chân, trong đó có một con ma
thú bị mổ phanh bụng, giống như có một thanh kiếm hồn đâm xuyên qua khoang bụng
nó, máu tươi và nội tạng chảy đầy đất, cảnh tượng đẫm máu khiến khuôn mặt mấy
người trắng bệch.
“Quỷ, có quỷ...” Cecilia khá nhát gan đặt
mông ngã phịch xuống đất, vẻ mặt tái xanh của hắn hiện rõ trong ánh sáng êm dịu
của mặt trăng, hai mắt bàng hoàng nhìn chằm chằm vào tảng đá nằm bên trái lối
vào rừng rậm, nơi đó còn mơ hồ có một bóng người mờ ảo, cuộc thảm sát tàn bạo vừa
diễn ra ở đây khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Ba người còn lại nhờ vào đường nhìn của
Cecilia mới phát hiện sự tồn tại của bóng đen, bất chợt trong lòng căng thẳng.
Carlos và Jimmy gần như đồng thời rút
ra bảo kiếm bên hông chỉ vào bóng đen nọ, ức chế sự hoảng loạn sắp vọt ra khỏi
cổ họng, hét lên: “Ai ở đó, đi ra ngoài!”
Sau một sự im lặng ngắn ngủi, bóng đen
đột nhiên chuyển động, khẽ lắc lư bước ra khỏi bóng tối. Ánh trăng mỏng manh
chiếu lên khuôn mặt hắn, đường nét trên mặt đẹp đẽ như điêu khắc, con ngươi đen
láy sâu thăm thẳm đầy lạnh lẽo dường như đang tỏa ra từng tia sáng buốt giá.
Bốn người nhìn thấy khuôn mặt của đối
phương, đột nhiên thở hổn hển, cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chợt
vồ lên, thoáng chốc cả người họ tê tái.
“Tại sao mày không chết?” Jimmy nhảy dựng
lên giống như đạp phải gai, vẻ mặt khủng hoảng nhìn hắn, tựa như thấy chuyện
không thể tin nổi.
Những lời này đột ngột làm bừng tỉnh ba
người còn lại, rốt cục xác định người đàn ông trước mặt là nhân vật mục tiêu của
họ. Nhưng đáng lẽ cậu ta phải chết ở trong rừng Tasha rồi chứ, họ đặc biệt chế
tạo cái bẫy đó cho cậu ta mà?
Mí mắt Carlos giật mạnh, không biết tại
sao, sự lo lắng trong lòng trỗi dậy càng dữ dội hơn. Cảm thấy có chỗ nào đó
không đúng, bất thình lình, hắn để ý đến tay của người đàn ông, chính xác mà
nói là thanh kiếm trong tay Rex.
Máu tươi chảy dọc theo thân kiếm, tụ lại
ở mũi kiếm, không chịu nổi sức nặng mà từng giọt từng giọt tí tách rớt xuống
bãi cỏ. Máu tươi dường như vô tận, trong thời gian ngắn đã thấy mặt đất bị nhiễm
đỏ một khoảng bằng lòng bàn tay.
Ánh mắt của Carlos chợt chuyển sang
khuôn mặt người đàn ông, thấy nụ cười hung tàn còn chưa phai nhạt trên khóe miệng
hắn giống như nội dung vở kịch sắp trình diễn khiến hắn cảm thấy sung sướng,
trong lòng Carlos chợt run rẩy, “Không thể buông tha nó!” Những lời này nhằm mục
đích tăng cường nghị lực cho mình.
“Đêm nay mày phải chết ở đây!” Carlos
càng trở nên bình tĩnh, ánh mắt âm u nhìn chòng chọc vào người đàn ông, dường
như đang nhìn một người chuẩn bị hấp hối.
“Không sai, mày phải chết!” Jimmy bị hắn
lây nhiễm, cuối cùng cũng trấn tĩnh tinh thần. Nếu như có ai trên thế giới này
mong muốn giết người đàn ông này nhất, chắc chắn trong mấy người không ai hơn Jimmy,
cậu ta có lý do để không thể không giết hắn.
Jimmy quay đầu nói với hai người khác: “Thiếu
gia Ariel, thiếu gia Cecilia, rút kiếm của các ngài ra, bốn người chúng ta liên
kết, cậu ta vừa mới chiến đấu, bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng
ta.”
Sau khi nghe lời Jimmy nói xong, Ariel
và Cecilia kết hợp vây lấy người đàn ông vào chính giữa, bảo kiếm sắc bén lóe
ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
“Xem ra đã chuẩn bị tốt cả rồi, vậy đều
chết hết đi.” Người đàn ông giơ thanh kiếm nhiễm máu tươi trong tay lên, nụ cười
tàn nhẫn trên mặt được ánh trăng mờ ảo làm nổi bật, càng tô đậm sự độc ác và
kinh khủng.
Chất lỏng ấm áp bất ngờ bắn tung tóe
lên mặt Cecilia mất cảnh giác.
Cecilia ngơ ngác sờ soạng mặt mình, chỉ
thấy tay đầy máu tươi, chợt nghe tiếng Ariel gọi to tên Carlos, không phải
Carlos đứng ở bên trái hắn sao? Cecilia chuyển động chiếc cổ cứng ngắc, sau đó
thấy Carlos một tay ôm cổ, máu tươi từ khe hở phun ra như suối, chẳng mấy chốc
đã nhuộm đỏ áo hắn.
Carlos trừng to con mắt, nặng nề ngã
trên mặt đất rồi tắt thở, vẻ mặt chết không nhắm mắt làm Cecilia sợ hãi hét ầm
lên.
“Tao phải giết mày!” Ariel giơ bảo kiếm
giận dữ tiến về phía người đàn ông.
Thanh kiếm của người đàn ông vung lên,
cánh tay nắm bảo kiếm bay lên không trung.
Hai đầu gối Ariel khuỵu trên mặt đất,
phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ đây!” Cảnh tượng
máu me be bét này lần thứ hai khiến tinh thần Cecilia vỡ tan, thanh niên cố sức
ném bảo kiếm trong tay, xoay người bỏ chạy.
Thanh kiếm bay lên từ phía sau xuyên thấu
lưng hắn.
Cecilia đã chết.
Người đàn ông nhìn về phía Jimmy - người
lúc này vẫn còn đủ chân tay, một nửa khuôn mặt hắn bị bóng tối che khuất, bước
về phía cậu ta.
“Không thể nào, không thể thế được, tại
sao lại thế, lúc này tại sao mày có thể mạnh như thế được...” Jimmy điên dại lắc
đầu, dường như cảnh tượng xảy ra trước mặt khiến cậu ta không thể tiếp nhận nổi.
Tay người đàn ông duỗi về phía cậu ta.
“Đi chết đi!” Jimmy bỗng nhiên ngẩng đầu,
khuôn mặt dữ dằn giơ bảo kiếm chỉ về phía người đàn ông.
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn, cả người Jimmy
bay ra ngoài, sau khi ngã ở cách đó không xa, cậu ta co giật vài cái rồi tắc thở.
Một người cuối cùng.
Ánh mắt săn mồi của người đàn ông chuẩn
xác tập trung vào Ariel mang vẻ mặt kinh hoàng đang lùi dần về phía sau.
...
Cho dù lúc bị xe đâm chết, Cách Ngôn
cũng không cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt không gì sánh được rõ ràng như
bây giờ. Đau đến không thở nổi, bởi lẽ cậu dường như đã tử vong một cách nhanh
chóng, không cảm nhận được gì đã chết. Nhưng bây giờ đang là tình huống nào,
không phải cậu chết rồi sao, chẳng lẽ sau khi chết còn có thể có cảm giác đau,
vậy cũng quá độc ác với một con ma rồi, có thể để cậu ra đi thanh thản không?
Cách Ngôn cử tưởng nằm thêm chút nữa là
sẽ chết, kết quả cảm giác đau đớn ở cổ càng ngày càng rõ rệt, giống như bị tùng
xẻo, cổ và ngực nóng rát đau nhức, cậu vươn tay chạm vào, không ngờ máu nhuộm đỏ
tay.
Cái con khỉ gì thế này!
Nhưng
điều thú vị hơn còn đang chờ cậu, một tiếng vang nặng nề rất nhỏ trong bóng đêm
được khuếch đại lên, âm thanh rùng mình khẽ truyền vào tai Cách Ngôn, cậu vô thức
nhìn qua.
Đó là một người đàn ông cao lớn, cánh
tay cơ bắp mạnh mẽ túm lấy một người, cậu không thấy rõ khuôn mặt hai người
nhưng biết bản thân hình như không cẩn thận xông vào hiện trường của vụ giết
người nào đó...
Chương
2. Bí mật lớn
Trời ơi, địa ngục cũng có án mạng ư?
Cách Ngôn đột nhiên hít sâu một hơi,
không ngờ, tiếng thở vào lại làm cậu bại lộ.
Người đàn ông ngoảnh nhìn về phía cậu,
ánh mặt lạnh lẽo cùng cực đóng băng cậu trong nháy mắt.
“Cứu, cứu tôi.” Gã bị người đàn ông siết
cổ nhấc lên không trung phát tín hiệu cầu cứu với cậu.
Cách Ngôn: “...” Anh bạn, tôi sắp chết
rồi, đâu còn sức lực đi cứu anh, anh cứu tôi thì còn may ấy. Cho dù cậu hoàn
toàn khỏe mạnh, cậu cũng không cho rằng cậu có thể đánh thắng được người đàn
ông toàn thân tỏa ra luồng khí nguy hiểm này.
“Răng rắc!”
Cách Ngôn mất hồn nhìn gã vừa cầu cứu cậu
bị người đàn ông bẻ gãy cổ, đầu gã bất thình lình vẹo sang một bên, trái tim cậu
đập thình thịch, chợt linh cảm xấu ập đến, quả nhiên, người đàn ông tiện tay
ném xác chết đi, bước về phía cậu. Mỗi một bước chân dường như dẫm nát vết
thương trên người cậu, đan đớn làm cơ thể cậu co giật. Cậu dám dùng tính mạng để
cá rằng, người đàn ông tuyệt đối muốn diệt khẩu.
“Ông anh, có thể thương lượng không,
tôi thề với trời tuyệt đối không nói ra chuyện anh giết người, nếu không sẽ phạt
tôi kiếp sau không có cái đó.” Cách Ngôn dùng đôi mắt thành thật nhìn hắn.
Khóe miệng người đàn ông dường như khẽ
khàng cong lên một chút.
Nhờ vào ánh trăng Cách Ngôn vừa khéo thấy
được, im lặng trong chớp mắt, hắn đang giễu cợt cậu?
Người đàn ông chẳng nói một câu mà giơ
tay lên.
Lực chú ý của Cách Ngôn chuyển đến tay
hắn nhưng không thấy gì hết, sau đó cậu chỉ nhìn được cảnh tượng xương thịt
tung tóe, máu tươi đỏ sẫm lẫn trong đám thịt nát giống như đóa huyết hoa nở
tung, tuyệt mỹ và rất rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Cách Ngôn đã chết.
Khi bị xe đâm ít nhất tay chân còn đầy
đủ nhưng lần này chết không toàn thây.
Không im lặng giữa tử vong thì trầm lặng
trong bạo phát.
Cách Ngôn mặc kệ nó, hóa ra ông trời để
cậu sống lại một lần là muốn khiến cậu được trải nghiệm kiểu chết mới?
Ông trời đáng ghét, tôi không chơi với
ông.
Cách Ngôn tức giận trút hết bất mãn của
mình, dựng thẳng ngón tay giữa chỉ lên bầu trời đêm tối đen như mực không một
ngôi sao. Bây giờ cậu đang ở trong trạng thái linh hồn, lúc bị người đàn ông giết
chết, thật ra cậu không cảm giác được đau đớn quá lớn, linh hồn giống như bị cơ
thể đào thải nhanh chóng được đẩy ra, giống như trình độ võ thuật thoáng cái trở
nên chuyên nghiệp.
Cách Ngôn cứ thế duy trì tư thế kinh bỉ
ông trời bị một lực hút từ phía sau kéo qua. Lúc cậu mở mắt lần nữa, thấy một bầu
trời tối đen, chính là ông trời mà cậu vừa mới xem thường, nhưng lần này biến
thành toàn bộ góc nhìn bởi lẽ cậu đang nằm.
Cho người ta chết rồi có phải lại bắt
người ta sống lại tại chỗ không?
Đúng thế.
Cách Ngôn trừng to mắt đối diện với con
mắt màu đỏ tươi, chắc chắn cách cậu sống lại sai bét rồi, ừm, một lần nữa cậu
nhắm mắt lại, mở mắt ra thì thấy hung thủ giết người đi về phía cậu, từng bước,
khoảng cách giữa hung thủ và cậu càng được rút ngắn... Chết tiệt, có dám để cậu
chọn địa điểm sống lại không?
Cách Ngôn không lưu luyến ngồi dậy, ngực
đau âm ỉ, dường như bị một tảng đá nặng đập trúng, ngay cả một động tác đơn giản
cũng dùng hết chín phần sức lực của cậu, còn lại một phần để nôn ra một ngụm
máu, nhìn thấy mà giật mình. Cậu lau chùi khóe miệng dính máu, hồn nhiên phớt lờ,
đã chết hơn một lần rồi, ói ra một ngụm máu tươi thì tính vào đâu, ói mười ngụm
cậu cũng đồng ý.
Người đàn ông đã đến trước mặt cậu.
“Dừng, tôi có lời trăng trối muốn nói!”
Cách Ngôn thấy người đàn ông chuẩn bị giơ tay lên, giống như phản xạ có điều kiện
khi bị kim đâm, cậu tuyệt đối không muốn trải nghiệm cảm giác chết trong lúc
thân thể vỡ tung nát bét, là một thanh niên tốt tuân thủ pháp luật, giờ phút
này cậu biết mình phải có trái tim kiên cường.
Chẳng hiểu tại sao người đàn ông lại dừng
chân, trên mặt hắn bị một lớp bóng đêm che phủ, thấy hắn mà sợ hãi không ngớt.
Đầu óc Cách Ngôn ngay lập tức trở nên
linh hoạt: “Này anh, tôi đã chết hai lần, bây giờ không quan tâm lần thứ ba,
nhưng trước khi tôi chết, anh có thể nghe tôi nói hết không?”
“Ừ.”
“Hả?” Cách Ngôn không kịp phản ứng, sững
sờ nhìn người đàn ông.
Khuôn mặt điển trai sắc nét của người
đàn ông vẫn lạnh lẽo như trước, con ngươi đỏ tươi hung ác. Cậu rất sợ người đàn
ông lại không nói gì mà giết chết mạng nhỏ này của cậu.
Người đàn ông giơ tay lên.
“Chờ đã.” Cách Ngôn lại càng hoảng sợ,
nếu như cậu có lông vũ, người đàn ông nhất định sẽ thấy cậu xù lông như con
nhím, quá độc ác rồi, đời trước cậu còn nợ người khác mười đồng tiền, cậu không
trả được nữa ư?
“Ông anh, người anh vừa giết chết kia
cũng là tôi.” Cách Ngôn chỉ vào thi thể Carlos, run lẩy bẩy nhìn hình dạng bình
thản của người đàn ông, cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục cậu liền nói ra bí mật
lớn nhất của mình, “Tôi không hiểu tại sao tôi lại xuất hiện trong cơ thể anh
ta, thật ra trước đó tôi vừa mới bị xe đâm chết, tỉnh dậy liền xuất hiện ở đây,
anh có tin lời tôi nói không?”
Cách Ngôn cẩn thận nhìn hắn.
“Không tin.” Người đàn ông lạnh nhạt nhấn
mạnh từng chữ.
Cách Ngôn sắp ngất rồi, thẳng thắn lắm
rồi đấy, cậu còn tượng ít nhất đối phương sẽ u ám hỏi lại một câu 'Cậu nói đi',
như thế mới tràn đầy uy hiếp chứ.
“Anh bảo thế nào anh mới bằng lòng tin
tôi?” Vẻ mặt Cách Ngôn giãy dụa.
“Cho tôi một lý do để buông tha cậu.”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cậu.
Cách Ngôn không có chút do dự nào: “Trên
đùi anh có thiếu trang sức không?”
Người đàn ông nhướn mày.
Cách Ngôn vội vàng ho một tiếng, “Tôi
nói tôi đồng ý theo anh, anh bảo tôi đi phía đông, tôi tuyệt đối không dám đi
phía tây. Anh bảo tôi lên núi đao, tôi tuyệt đối không xuống biển lửa.”
“Cậu muốn làm đầy tớ của tôi?” Người
đàn ông nheo đôi mắt sắc bén lại như thể không nhận ra chàng trai trước mặt
này, ánh mắt còn chứa đựng sự dò xét đầy áp bức, thật giống như một con dao găm
nhọn hoắt treo trên đỉnh đầu Cách Ngôn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Đúng vậy, chỉ cần anh không giết tôi.”
Miễn là có thể sống, tôn nghiêm không quan trọng, chết hai lần rồi, bây giờ cậu
càng hiểu biết sâu sắc về cuộc sống, được sống vẫn tốt hơn.
“Đầy tớ cũng sẽ phản bội chủ nhân, chỉ
có người chết mới không.”
Một chữ chết nhẹ nhàng nói ra lại khiến
Cách Ngôn rùng mình. Cậu biết đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định giết cậu, chẳng
lẽ vào khoảnh khắc này cậu lại nói anh không phải cá sao có thể hiểu niềm vui của
nó được? Cậu chỉ sợ đối phương không hiểu rồi thẳng thắng lưu loát chém đôi người
cậu.
“Như thế này đi, tôi sẽ nói cho anh biết
bí mật rất lớn của cơ thể này.”
Ánh mắt lấp lánh trong màn đêm đen đặt
biệt sáng ngời, rõ ràng là ngọc bích thâm thúy nhưng lại quyến rũ hệt như đá ngọc
đen mỹ lệ. Người đàn ông nghĩ thế, dường như có chút hứng thú với bí mật của cậu:
“Bí mật gì?”
Bộ tóc giả màu vàng bị Cách Ngôn ném xuống
đất, sau đó cậu lấy thứ gì đó trong đôi mắt ra, một mảnh thủy tinh vừa mỏng lại
vừa cứng, không giống kính sát tròng mềm mại, chẳng trách cậu cảm thấy hơi đau
mắt.
Ánh mắt người đàn ông rơi vào đỉnh đầu
cậu, tóc giả màu vàng nắng biến thành tóc đen mượt mà, con mắt quả nhiên cũng
là màu đen cuốn hút.
Thanh niên tóc đen mắt đen bứt rứt nhìn
hắn, dường như lo lắng hắn không hài lòng với bí mật này, cậu sốt sắng giải
thích: “Mặc dù tôi không biết tại sao người chủ cơ thể này muốn che giấu đặc
thù của bản thân, nhưng tôi cảm giác có lẽ rất quan trọng.”
“Như cậu mong muốn.” Miệng người đàn
ông mỉm cười giống như hoa cà độc dược nở ra, đôi mắt rực rỡ sáng chói.
Thanh niên lập tức vui vẻ, cậu dường
như không hiểu phải che giấu cảm xúc thật của bản thân, sự mừng rỡ từ sâu trong
nội tâm đều biểu lộ hết trên mặt tựa như một kẻ ngốc.
Chương
3. Người đàn ông tử tế
Mùi máu tươi trong không khí ngày càng
nồng, Cách Ngôn nghe được tiếng thú hoang gầm gừ ở phía từng rậm. Đến tận bây
giờ cậu vẫn chưa hiểu mình đang ở trong một thế giới như thế nào, âm thanh đó
thật sự làm cậu hoảng loạn.
Điều duy nhất có thể xác định bây giờ
chính là đây là một thế giới kì lạ. Con người nơi đây không chỉ có thể sử dụng
vũ khí để đánh nhau mà còn có thể dùng một loại sức mạnh thần kì cổ quái.
Vật tham chiếu là người đàn ông vừa trở
thành chủ nhân của cậu, giơ tay nhấc chân đều có khả năng giết người, giống như
một cỗ máy giết người tàn nhẫn.
Cỗ máy giết người hung ác đột ngột bước
về phía cậu, khuôn mặt hệt như một miếng băng, Cách Ngôn lùi về phía sau một bước
nhưng bị chướng ngại vật dưới chân làm cho té ngã, chợt mông cậu chạm vào thứ
gì đó. Cậu sờ soạng túm được một cánh tay tái nhợt dưới thân, ở chỗ gãy có thể
thấy được đầu khớp xương máu me đầm đìa. Cậu nhận ra cánh tay này, hắn ta là
người đầu tiên mà linh hồn cậu nhập vào.
Có lẽ biểu hiện sợ hãi của cậu quá rõ
ràng, người đàn ông đã đi đến trước mặt cậu từ trên cao liếc mắt nhìn xuống,
ánh mắt tỏ ra vô cùng chán bỏ giống như nghĩ gì đó mà trở nên ghê tởm, cuối
cùng ném ra một câu lạnh nhạt “Không muốn chết thì đi theo tôi”, sau đó hắn bước
đi rất nhanh.
Cách Ngôn không thể suy xét, phản ứng
hơi chậm, người đàn ông đi xa rồi cậu mới vội vàng đứng lên đuổi theo. Phía sau
bất thình lình vang lên tiếng động vật hoang dã gầm nhẹ, cậu quay đầu nhìn
thoáng qua, bỗng chốc hít sâu một hơi, chân phải vấp chân trái, thiếu chút nữa
ngã chổng vó.
Đôi mắt xanh lá mờ nhạt lóe lên trong
bóng tối, thân hình dẻo dai liên tiếp nhảy ra, thèm thuồng chảy nước bọt xuống
răng nanh sắc nhọn, có bốn đến năm con, mỗi một con đều là sói hoang, nhưng phải
lớn gấp hai lần sói hoang cậu nhìn thấy đời trước, còn dữ tợn hơn rất nhiều,
tuyệt đối không phải sói hoang bình thường.
Con mắt xanh lá u ám nhìn sang, may mắn
là chúng không đuổi theo, ngược lại vây quanh hiện trường giết người, tiếng xé
thịt rợn tóc gáy, tiếng nuốt thịt và tiếng gặm cắn xương cốt răng rắc vang lên,
có thể nhận ra chúng đang thưởng thức bữa ăn, bởi vì có sẵn đồ ăn nên không đuổi
theo con mồi. Thế giới độ ác khắc nghiệt này đã mở ra chân thật trước mắt.
Cách Ngôn muốn nôn ra nhưng lại không
nôn được.
Người đàn ông đi rất nhanh, một bước
tương đương với hai bước của Cách Ngôn, chẳng mấy chốc sau cậu bị tụt lại một
khoảng xa. Cách Ngôn không chú ý, cậu chỉ thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện
trường giết người, miễn bị mấy con sói này nhìn chòng chọc vào, trở thành bữa
ăn của chúng.
Đêm tối vắng vẻ, tiếng bước chân phóng
đại gấp nhiều lần, Cách Ngôn cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường thoáng
chốc rơi vào sự mờ mịt.
Người đâu??!!
Bóng dáng người đàn ông thấp thoáng
phía trước, đường mòn u ám toát lên bầu không khí ảm đạm. Phía sau vang vọng tiếng
bầy gói gầm rú, trong chớp mắt người cậu run lên. Cậu đang bị thương nên không
chạy nổi, chân mềm nhũn gục trên mặt đất, bên cạnh vừa khéo có một thân cây để
cậu dựa vào, nếu không vết thương sẽ càng nặng thêm.
Thật vất vả mới cứu được tính mạng từ
tay người đàn ông, lẽ nào cuối cùng cậu sẽ chết ở đây?
Nghĩ đến bầy sói đang ăn những thi thể
nát bét, khuôn mặt Cách Ngôn càng trở nên trắng bệch, ngực đột nhiên bị tắc nghẹn,
cậu phun ra một lượng máu tươi lớn. Mùi máu tươi lan ra bốn phía, tiếng sột soạt
từ phía sau truyền đến, nghe nói khứu giác của động vật rất nhạy cảm, đặc biệt
là vào ban đêm, tựa như kỹ năng được tăng cường, một chút mùi máu tươi là có thể
hấp dẫn chúng đến.
Cách Ngôn thầm nghĩ cuộc sống của mình
chấm dứt rồi, nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, gió lạnh ẩm ướt thổi qua mặt cậu, ba
mươi giây sau, cậu hắt xì.
Cách Ngôn len lén mở một con mắt, con
thú trong tưởng tượng không xuất hiện trước mặt cậu mà là một khuôn mặt đẹp
trai tựa như tạc tượng của người đàn ông, mày rậm mắt sáng, đường nét sắc sảo
dường như được phủ một lớp sương lạnh. Sự chú ý của cậu lại chuyển sang bàn tay
đầy máu của người đàn ông. Cậu vô thức quét qua cơ thể mình, không phát hiện bất
kỳ lỗ thủng nào, cậu thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải máu của cậu.
Tâm trạng buông lỏng nên cậu không chú
ý đến nét mặt người đàn ông bởi vì động tác của hắn càng thêm u ám, vẫy đi máu
dính trên tay, hắn xoay người im lặng bước đi.
Lúc này Cách Ngôn mới phát hiện phía
sau có một con lợn rừng vừa chết, cơ thể của nó giống một ngọn núi nhỏ, mặt lợn
xấu xí lún xuống phía dưới, mặt mũi nhăn nhúm dồn lại một đống, máu thịt lẫn lộn.
Bây giờ cậu chợt nhớ ra vừa rồi cậu thật sự nghe được tiếng va đập, nghĩ đến
máu tươi không biết từ đâu xuất hiện trên tay người đàn ông, hóa ra hắn quay về
là để cứu cậu sao?
“Còn không nhanh đuổi theo!” Người đàn
ông quay đầu, nhíu mày rất hung dữ.
Cách Ngôn chưa bao giờ cảm thấy người
đàn ông tốt bụng như lúc này. Nếu sau này hắn vẫn tiếp tục như bây giờ thì tốt,
ngực không quá đau đớn nữa, cậu đứng lên vui mừng đi theo. Không biết có phải
do tâm trạng tốt lên hay không, lần này cậu có thể đuổi kịp bước chân của hắn.
No comments:
Post a Comment