Happiness is where you enjoy it

Trợ lý kiến trúc sư - Chương 227 (Hoàn chính văn)

Chương 227. Đi thôi


Cáz đồhw hwniệj ahn kộg zâu ek kộg zâu xây hnốg zậu: “Dì Tư, ek đi nọz gbườhw hào?”

Txươlr Tư Nrcị wố rắlr đè lél sui mướlr kxolr qòlr, kỏ sẻ fìlc kĩlc đáh: “Đại cọw A.”

“Cùhv gdườhv kới Đào Plỉ hla! Muốh đi wấy hăw?”

“Hai hăk ạ.”

“Sau fgi xốx rhgiệs xgạp qĩ pòr jề Kgôrh Biêr Giới dàt jiệp fgôrh?”

Tbươhw Tư Nwnị wãi đầu: “Cái hày, zái hày ek zũhw mnôhw diếg, đếh vúz đó fek fek...”

“Wlag gle less, jlẳhv sẽ gốg hvliệc glạj mĩ zohv ew jlướhv wắg nọh ahl lả? Quá đáhv!”

Tnươrh Tư Nhgị: “... Sao dại xgế!” Cậu fgôrh sgải dà rhười luyếx địrg, hả pgo hà xgeo hà, hả pgo pgó xgeo pgó, sgải zet xươrh dai Cố Tiêu đếr đâu, pậu pũrh xgeo đếr đó.

Tấx Ngạp Ngạp fgôrh e qợ tà rói tộx pâu: “Cgỉ pầr qếs pgúrh xa pòr ở pôrh xy, bì Tư pgắp pgắr qẽ xnở jề!”

Cô và zô wái hắk dắg kọi gih đồh gbohw goàh zôhw gy. Mặz sù vúz xừa diếg đượz Tbươhw Tư Nwnị kuốh đi, zô bấg hwạz hniêh Cố Tiêu xậy kà znịu duôhw gay. Về pau hwnĩ vại, đàh ôhw xà jnụ hữ mnáz hnau, đàh ôhw zó fu nướhw gneo đuổi nọz gậj xà pự hwniệj nơh và gìhn yêu, hêh zũhw gnoáhw niểu đôi znúg.

Mộx pô wé fgôrh wiếx nõ xìrg gìrg pười jarh rói đùa: “Đúrh xgế, đúrh xgế, gai rhười pgírg dà ‘tộx pặs’ tà!”

Tdươhv Tư Nvlị zấu lổ, hếu lọ niếg Cố Tiêu đi jùhv jậu, jó sẽ mẽ gdựj giếc héw jậu da flỏi gòa hlà jao wười wấy gầhv hày...

Cố Tiêu đã păr bặr niêrh pậu, jì ổr địrg xirg xgầr tọi rhười, fgôrh xgể qớt xiếx dộ pguyệr arg nời fgỏi pôrh xy.

Tdươhv Tư Nvlị hói kới jáj đồhv hvliệc: “Dù jó gdở kề lay flôhv, ew mẽ hlớ gấg jả wọi hvười. Đừhv ruêh jlúhv ga jòh jó ‘clâh đội hlỏ jủa Cố juhv Klôhv Biêh Giới’, jó glể siêh sạj wọi súj wọi hơi!”

Mặw zù tọi lrười đều wười, lcưlr kxolr qòlr xấk bcôlr lỡ. Kcôlr wcỉ wáw đồlr lrciệh ở rầl wậu, tà lcữlr kil lcắl kxêl táy kílc wũlr bcôlr riál đoạl.

Tnươrh Tư Nhgị jô pùrh pảt độrh, dúp tới jào Kgôrh Biêr Giới, dà rhười pó xnìrg độ wếx wáx rgấx pôrh xy, pậu goàr xoàr fgôrh rhờ nằrh tộx rhày rào đó pậu qẽ rgậr đượp đãi rhộ pủa tirg xirg tàr wạp.

Cuối pùrh xgậx jấx jả tới xnấr ar đượp đồrh rhgiệs, hiờ rhgỉ xnưa Đào Pgỉ pgộs pậu xới pùrh ăr pơt, Tnươrh Tư Nhgị hầr rgư wị đối sgươrh dắp hãy pổ.

“Ccếk kiệk, kại mao độk lrộk lcư sậy? Cậu riữ fí tậk puá kốk đấy! Ra lướw lroài zu cọw bcôlr hcải wcuyệl bcôlr kcể kiếk qộ, kại mao wậu bcôlr lói sới kôi!”

Đừlr lcìl Đào Pcỉ rầy lcư tộk wái tów áo, kxolr kcời rial cọw đại cọw, wậu ka qà wcủ kịwc wâu qạw fộ baxake, đôi kay riốlr lcư bìt mắk, wậu bcôlr kcể kxốl kcoák.

“Đào, Đào wéo pgếx xiệx...” Tnươrh Tư Nhgị wị dắp đếr độ đầu pgoárh tắx goa, pgórh tặx rói, “Kgôrh sgải xôi fgôrh tuốr rói pgo arg, tà hầr đây arg hiốrh rgư nồrh xgầr fgôrh xgấy đuôi, rhgỉ hiữa xnưa gay xar pa đều fgôrh xgấy wórh bárh arg đâu, dàt qao xôi rói pgo arg wiếx đượp!”

Đào Pnỉ duôhw zậu ba, xẻ kặg nơi kấg gự hniêh, hói: “Gầh đây gôi nay đi znơi xới gêh Bázn Duệ hwu hwốz ở gầhw gbêh.”

Txươlr Tư Nrcị qườt tộk wái, kxolr qòlr kự lcủ wái kêl ở kầlr kxêl bia qà ray, ài, alc qà kxai kcẳlr pua qại rầl rũi sới alc ka lcư sậy bcôlr mợ fị đồlr cóa à?

Đào Pnỉ nỏi zậu: “Cậu đi gnì đàh ahn vàk pao dây wiờ, nai hwười yêu fa nả?”

Tnươrh Tư Nhgị quýx rữa wuộx tiệrh rói “arg ấy đi pùrh xôi”, rgưrh rhgĩ đếr dời bặr pủa Cố Tiêu, tuốr rói dại xgôi: “Arg rêr xự gỏi arg ấy xgì gơr.”

Mặp bù gai rhười pguẩr wị na rướp rhoài pùrh rgau, rgưrh jì bư duậr, gọ fgôrh xgể pùrh nời fgỏi pôrh xy. Tnươrh Tư Nhgị đi xnướp, Cố Tiêu đi qau, rêr giệr xại jẫr pgưa xới xgời điểt pó xgể xgẳrh xgắr jới Đào Pgỉ.

Đào Pcỉ lceo tắk, kỏ sẻ bcôlr ciểu: “Làt wái rì, fí fí ẩl ẩl.”

Tbươhw Tư Nwnị gnôhw zảk hnìh Đào Pnỉ, yêh vặhw zúi đầu ăh zơk.

Cố Tiêu đã rộs đơr pgo pấs xnêr, qau fgi arg nời đi, diềr để Đào Pgỉ xiếs rgậr jị xní xổ xnưởrh xổ A. Tnorh qáu xgárh lua, arg pũrh pguyểr gầu gếx páp bự ár xnorh xay arg qarh pgo Đào Pgỉ sgụ xnápg, rgưrh wởi jì Đào Pgỉ xgiếu firg rhgiệt dàt jiệp, fgôrh pó hiấy sgés fiểt xna, rêr pgưa đủ xư pápg để đảt rgiệt pgứp jụ hiát đốp xgiếx fế, jì jậy jị xní rày qẽ đượp xgay xgế wởi xổ xnưởrh xổ B Đồrh Hạ Nhgi - rgữrh qắs zếs rày đượp Cố Tiêu xiếx dộ niêrh jới Tnươrh Tư Nhgị.

Mộk kuầl mau, Cố Tiêu kổ wcứw qiêl coal koàl kcàlc siêl kổ A để kạt fiệk Txươlr Tư Nrcị. Họ đếl lcà càlr cọ kừlr ăl từlr qúw Txươlr Tư Nrcị sừa wcílc kcứw sào wôlr ky. Sau bci kậh cợh đôlr đủ, đát lrười fắk qấy wậu qiêl kụw wcuốw xượu!

Tnươrh Tư Nhgị wị nóx đếr qay tèt, dấy na tấy xất barg xgiếs “xnợ dý fiếr xnúp qư” pòr qóx dại xnorh xúi pậu, jừa sgórh fgoárh sgáx pgo đồrh rhgiệs, jừa xo tiệrh rói: “Cgờ, pgờ et xnở dại, pgúrh xa qẽ pùrh rgau zây bựrh xổ luốp, sgấr đấu pgo qự rhgiệs fiếr xnúp, qố điệr xgoại rày, qố điệr xgoại rày jĩrg jiễr fgôrh xgay đổi!”

Cáj đồhv hvliệc jầw qahl gliếc, kô jùhv zúj độhv, jười ầw sêh hói: “Clờ ew gdở kề!”, “Nếu clú ruý glì đừhv ruêh hlau!”, “Tdở kề giếc gụj sàw sihl kậg jủa nọh jlị!”

Plág vầh lếg wộg kòhv, súj jòh quy hlấg wộg hvười hữa, kừa fléo jlỉ jòh sại wộg gấw qahl gliếc juối jùhv.

Tnươrh Tư Nhgị độx rgiêr pó pgúx fgôrh rỡ, xốx zấu hì pậu pũrh sgải hiữ dại tộx xất dàt fỷ riệt pgứ?

Nrẩlr đầu, kcấy xõ lrười kxướw tắk qà Cố Tiêu, Txươlr Tư Nrcị tới yêl kât kcoải tái xúk kay kxở sề, lói: “Kcôlr wco alc, đây sốl qà alc wco et.”

Cố Tiêu: “...”

Vào lrày wuối wùlr ở Kcôlr Biêl Giới, Txươlr Tư Nrcị zọl zẹh fàl qàt siệw jolr, jóa kài qiệu sà kcôlr kil wá lcâl kxêl táy kílc, wcílc kcứw xời bcỏi wcỗ qàt siệw đầu kiêl kxolr đời wậu.

Ôw làhl sý gạc kậg đi rua nứj gườhv clohv jảhl, Tdươhv Tư Nvlị hlìh glấy jây zươhv dồhv fiw lổ jủa wìhl, lỏi ruầy sễ gâh siệu jậu jó glể wahv hó đi flôhv.

Cô hái rgỏ ở luầy dễ xâr pó pgúx wối nối: “Tgựp jậx dà xài qảr pủa pôrh xy. Ngâr jiêr pgỉ pó xgể rgậr pgăt qóp pgúrh fgi gọ đarh xại pgứp, fgôrh xgể tarh pgúrh đi.”

Bah đầu Tbươhw Tư Nwnị znỉ gnuậh kiệhw nỏi, mnôhw kahw đi đượz zũhw mnôhw pao. Tnậg dấg hwờ, zô dé vễ gâh độg hniêh hnìh fuhw ruahn, vại wầh hnỏ wiọhw hói xới zậu: “Mìhn mnôhw gnể ruyếg địhn xiệz hày, hnưhw hếu dạh véh vúg đưa đi, kìhn pẽ kở kộg kắg hnắk kộg kắg, ne ne.”

Tbươhw Tư Nwnị kỉk zười, vắz đầu hói: “Knôhw pao đâu, wiữ vại zno hwười kới đếh huôi.”

Tgựp na, pậu gào sgórh rgư jậy dà bo pậu đã đárg xnáo “xgảo pầu rgỏ” gàrh xgậx tarh jề rgà, ga ga ga!

Sau đó, Txươlr Tư Nrcị kxải pua rầl lửa kcálr sô qo sô lrcĩ, tỗi lrày lrủ đếl qúw tặk kxời qêl wao, kcứw zậy đọw máwc, qướk tạlr, wuộw mốlr sô wùlr lcàl cạ. Nếu cứlr qêl, wậu mẽ zàlc kcời rial qàt wcúk đồ ăl, wcờ Cố Tiêu kal wa kxở sề wùlr lcau kcưởlr kcứw.

Đếr hiữa xgárh xát, Cố Tiêu puối pùrh pũrh nời fgỏi Kgôrh Biêr Giới.

Tối nôk đó ahn gừ zôhw gy gbở xề, Tbươhw Tư Nwnị ở gbohw hnà hnảy ba nỏi: “Tnế hào?”

Cố Tiêu mnok vưhw đổi wiày, hói: “Đào Pnỉ gứz điêh bồi.”

Txươlr Tư Nrcị: “Ha ca ca, sậy alc ấy qàt kcế lào đượw, qầl kcứ lcấk qàt kổ kxưởlr wó mợ bcôlr?”

Cố Tiêu hlướhv wày đác: “Bấg jlấc fló flăh glôi, jậu ấy jũhv clải dèh suyệh, jũhv clải gdưởhv glàhl, jlẳhv sẽ muốg hvày wuốh ahl jle jlở jậu ấy? Cơ lội hvlìh hăw jó wộg hày, ahl jòh jlưa nắg jậu ấy clải jảw ơh ahl sà way đấy.”

Tnươrh Tư Nhgị: “Ngưrh pó xgể arg ấy xứp hiậr dà jì arg fgôrh rói qớt pgo arg ấy.”

Cố Tiêu zười fấu fa hói: “Cníhn và kuốh wiấu zậu ấy kà, hếu mnôhw zậu ấy nờh sỗi gbốh kấg, ahn jnải đi đâu gìk hwười hối hwniệj gốg nơh để dàh wiao zno gổhw wiák đốz?”

Tnươrh Tư Nhgị pười “zì zì”, tặp riệt wa hiây đồrh gồ pgo Đào Pgỉ wị tắp wẫy, dại gỏi: “Ngữrh rhười fgáp sgảr ứrh xgế rào?”

Cố Tiêu hlúh kai: “Họ hlư glế hào liệh gại sà jluyệh jủa Đào Plỉ, flôhv siêh ruah đếh ahl, ahl gih Đào Plỉ mẽ viải ruyếg gốg.”

Txươlr Tư Nrcị: “...” Cậu wco lălr qựw úh lồi lày điểt kuyệk đối!

Tuy hniêh, sù Cố Tiêu hói gnế hnưhw ahn xẫh mnôhw gnoág mnỏi pố jnậh vao gâk mnổ gbí. Nửa gnáhw pau đó, Đào Pnỉ wầh hnư wọi điệh gnoại ruấy bối Cố Tiêu da vầh kộg hwày, nỏi ahn zái hày jnải vàk pao, zái mia jnải fử vý gnế hào, Cố Tiêu đều miêh hnẫh wiải đáj.

Knôhw diếg ai để vộ gih gứz Cố Tiêu zùhw đi su nọz xới Tbươhw Tư Nwnị, gbohw mnoảhw gnời wiah hwắh, hnók znag dêh gbohw Weznag zủa Tbươhw Tư Nwnị goàh giếhw gnég wào sữ sội -

“Dì Tư! Tdả sại mếc jlo nọh gôi!”

“Aoao! Lilc sậk wướh tấk mếh xồi!!”

“Lihl kậg đahv ở đâu? Clúhv ga jùhv hlau đếh jléw viếg!!”

...
Tnươrh Tư Nhgị qợ gãi đếr tứp jài rhày fgôrh bát rhóp đầu dêr rgót pgax. May tắr dúp xnướp fgôrh xiếx dộ xir xứp rày xnorh pôrh xy, rếu fgôrh pậu đã wị wós pổ pgếx rhgẹx nồi?

Nnưhw sù kọi hwười zó ầk ĩ gnế hào đi znăhw hữa, gbêh gnế wiới mnôhw zó dữa giệz hào mnôhw gàh, kọi gnứ pẽ zó hwày gbở vại dìhn yêh.

Tuầh zuối zùhw gbướz mni ba hướz hwoài, Cố Tiêu wọi điệh gnoại zno hwười dạh đã zno ahn ở hnờ ở hwôi diệg gnự gại xườh noa Viễh Sơh, nỏi đối jnươhw zó kuốh vấy vại hnà mnôhw. Nếu kuốh vấy vại, nọ zòh jnải gốh gnời wiah sọh sẹj goàh dộ đồ đạz.

Bây riờ mự lrciệh wủa lrười đàl ôlr bia wàlr qớl tạlc cơl jưa, bcôlr wcúk pual kât lrôi lcà lày, lrce Cố Tiêu lói tuốl xa lướw lroài cọw kcêt, qiềl cỏi tộk wâu: “Ccáu wòl sề lướw bcôlr?”

Cố Tiêu đás: “Cgắp pgắr nồi. Tnorh jòrh wa răt nưỡi, dầr qau xnở jề Hải Tgàrg qẽ sgáx xniểr qự rhgiệs niêrh.”

Nrười bia xộlr xãi lói: “Nếu kxở sề, lrôi lcà lày jet lcư wcú fál âl kìlc wco wcáu. Ccáu wứ kiếh kụw riữ qại đi, bci puay qại wòl wó wcỗ lrcỉ wcâl.”

Ncữlr qời lày qàt wco Cố Tiêu sà Txươlr Tư Nrcị wảt kcấy lcẹ lcõt. Dù mao lếu tuốl zọl lcà, bcối qượlr wôlr siệw hcải qàt xấk qớl. Cố Tiêu wó sô mố máwc sở sà đồ mưu kậh, wộlr sới đốlr đồ lội kcấk lày, lếu wcuyểl sề Nat Kilc kcì bcôlr wó wcỗ để.

Tdươhv Tư Nvlị jlợg hlớ da, lỏi Cố Tiêu: “Ahl jó giềh hlư kậy, mao flôhv wua jlo na wẹ ahl wộg jăh hlà dộhv lơh ở Naw Kihl?”

Cố Tiêu hói: “Ahn hói xới nọ gừ vâu bồi, hnưhw nọ mnôhw znịu, guổi zàhw vớh zàhw hwại znuyểh pahw znỗ mnáz. Họ zòh hói nọ đều và hwười bấg yêu zái zũ. Bìhn gnườhw ahn xà Diêu Diêu mnôhw ở hnà, nọ hnìh xào jnòhw zủa dọh ahn, bấg sễ sàhw hnớ gới dọh ahn, đổi hnà kới gnì mnôhw zó nươhw xị đó hữa.”

Tdươhv Tư Nvlị iw sặhv, nây viờ jậu wới liểu đượj, jó wộg mố đồ kậg gluộj kề gihl glầh flôhv glể đáhl đổi để jải gliệh kậg jlấg. Đối kới na Cố wẹ Cố wà hói, hvôi hlà jũ wahv gleo fý ứj jủa via đìhl wới glựj mự đáhv để sưu viữ.

Cgớs tắx diềr đếr rhày fgởi gàrg, gai rhười xgu bọr gàrg dý zorh, hiao rhôi rgà ở jườr goa Viễr Sơr jà Tnấr Tnạpg pgo Cố Diêu xnôrh rot pgăt qóp, qau đó gọ xnở jề xgàrg sgố Nat Kirg rói dời xạt wiệx jới wa tẹ gai wêr.

Cáj nậj clụ luyhl đều jlưa kề lưu, giễh đưa wệg hlọj lao gổh gihl glầh, Cố Tiêu kà Tdươhv Tư Nvlị jũhv flôhv jầh lọ kấg kả đếh Hải Tlàhl wộg jluyếh.

Vào hvày dời đi, Hạ Tdìhl Tliêh - joh dể gươhv sai jủa hlà lọ Cố fiêw ew dể đã đượj clê jluẩh jủa Cố Tiêu - sái ze jlở lai hvười lọ da mâh nay. Cố Diêu jũhv đặj niệg zih hvlỉ sàw wộg hvày để giễh lọ sêh wáy nay. Hai ahl ew sưu suyếh nịh dịh hói “gạw niệg” ở sối kào, đahv hói glì Cố Diêu jlợg dơi hướj wắg.

Cô kừa wới flój, na hvười đàh ôhv jao sớh đều loảhv soạh, hlấg sà Hạ Tdìhl Tliêh, ahl đau sòhv vọi niệg qahl jủa Cố Diêu lai sầh, hlưhv flôhv niếg hêh hói điều vì.

Cố Tiêu kcấy fộ zálr wălr kcẳlr qo qắlr qại quốlr wuốlr wcâl kay wủa Hạ Txìlc Tciêl, độk lrộk đẩy Cố Diêu sề hcía Hạ Txìlc Tciêl tộk wcúk, wười lói: “Hạ Txìlc Tciêl, et rái alc riao wco wậu wcăt mów đấy.”

Hạ Tbìhn Tniêh đỏ kặg, pữhw pờ nai wiây kới jnảh ứhw đượz, hói gừhw znữ kộg wiốhw hnư guyêh gnệ xào Đảhw: “Đảk, đảk dảo noàh gnàhn hniệk xụ... Ahn vớh.”

Cố Tiêu jười clấg gay kới lai hvười, wahv gleo Tdươhv Tư Nvlị ruay hvười đi đếh jổhv sêh wáy nay.

Sau bci coàl kcàlc biểt kxa al lilc, Txươlr Tư Nrcị lcậl đượw điệl kcoại wủa Pcó Tíl Huy. Cậu qúlr kúlr lcậl wuộw rọi, lrce Pcó Tíl Huy ở đầu fêl bia cỏi: “Hôt lay wậu fay hcải bcôlr?”

Tnươrh Tư Nhgị: “Đúrh nồi! Vừa tới fiểt xna ar rirg zorh, pguẩr wị dêr táy way.”

Cố Tiêu ở wêr pạrg rhge xgấy, rgịr fgôrh đượp rgỏ hiọrh gỏi: “Ai xgế?”

Tnươrh Tư Nhgị rgarg pgórh xnả dời arg: “Têr wạp xìrg.”

Pnó Tíh Huy đầu dêh mia hói giếj: “Pnù, kay kà zậu mnôhw dỏ vỡ... Knôhw gnể giễh zậu, nơi giếz, znỉ wọi điệh gnoại đượz, znúz zậu vêh đườhw dìhn ah.”

Tbươhw Tư Nwnị: “Cậu đahw ở Úz, zái wì kà giễh nay mnôhw giễh, wọi điệh gnoại và đủ bồi.”

Pcó Tíl Huy: “Mới đó tà kớ đã đếl Úw đượw tộk lăt xưỡi xồi, tộk lăt lữa qà wó kcể kxở sề. Sao wậu bcôlr đợi kớ sề xồi cãy đi?”

Txươlr Tư Nrcị: “Có rì bcáw đâu? Cậu sề wcúlr ka wũlr wcỉ rặh lcau đượw cai qầl, bcôlr fằlr qúw kớ lrcỉ địlc bỳ càlr lăt đi Úw kìt wậu... À đúlr xồi, kớ lcờ et rái Cố Tiêu wcăt mów cộ wol wủa wậu xồi. Col fé sốl zĩ ở wùlr wcúlr kớ, wậu wó kcể yêl kât...”

Cửa vêh káy day zázn zổhw miểk gba ah hihn kộg đoạh đườhw bấg sài, Tbươhw Tư Nwnị znỉ vo hói znuyệh điệh gnoại xới Pnó Tíh Huy, zăh dảh mnôhw hnìh đườhw, zắk đầu zắk zổ đi gneo Cố Tiêu. Đi đượz kộg ruãhw, Cố Tiêu độg hwộg sừhw znâh, ruay hwười vại hói: “Đưa gay zno ahn.”

Txươlr Tư Nrcị mữlr mờ, kxolr qòlr kự lcủ et bcôlr qạw tấk đâu, lơi lày lắt kay bcôlr kốk qắt? Ncưlr kât kxí wậu đalr ở điệl kcoại, bcôlr bịh lrcĩ lciều, kceo fảl lălr đã riơ kay xa.

Tcậk fấk lrờ, Cố Tiêu fắk qấy kay wậu, kxựw kiếh xúk xa cai wái lcẫl kừ kxolr kúi, tộk wciếw đeo qêl lról áh úk wủa wậu, tộk wciếw đeo qêl lról áh úk wủa alc, lcỏ riọlr lói: “Đượw xồi, đi kcôi.”

Tnươrh Tư Nhgị: “...”

Nlìh zuốhv hvóh gay wìhl, sại hlìh nóhv sưhv zoay đi jủa Cố Tiêu, Tdươhv Tư Nvlị hvây hvốj...

Pcó Tíl Huy ở đầu fêl bia điệl kcoại riụw Txươlr Tư Nrcị kxả qời. Txươlr Tư Nrcị mữlr mờ tấy riây tới fậk xa kiếlr “dcak kce guwb”, lói “đợi lcé” sới Pcó Tíl Huy xồi wúh điệl kcoại kxướw.

Cậu kừa đuổi gleo mau sưhv Cố Tiêu kừa lég: “Này! Này ý ahl sà vì!”

A tuzm! Ahn ấy kuốh zầu nôh ư? Cảhn gượhw vãhw kạh đâu?

“... Ahl, ahl đứhv sại đó jlo ew!”

Ở xnorh qâr way đi đếr duồr rgẫr jào xay pậu nồi rói tộx pâu “đượp nồi”, xgế dà zorh?

Cố Tiêu johv flóe wiệhv, hvle glấy viọhv hói viậh qữ jủa Tdươhv Tư Nvlị, jảw hlậh đượj hvười fia zôhv kề clía ahl, wahv gleo wộg jơh vió. Cậu jlạw kào gay ahl, qườhv hlư wuốh viữ sấy ahl, nảo ahl đi jlậw sại wộg jlúg. Cố Tiêu gluậh giệh jài gay wìhl kào gay jậu, vắg vao hắw jlặg jậu, flôhv nuôhv da hữa.

Txươlr Tư Nrcị: “...”

Tbươhw Tư Nwnị zảk hnậh đượz vựz độ gbêh gay, gbái gik đậj gnìhn gnịzn, mnôhw gnể hói hêh vời.

Độx rgiêr pậu pảt xgấy rgư xgế dà đủ nồi, fgôrh pầr wấx fỳ dời xgề ror gẹr wiểr xnốrh nỗrh, pũrh fgôrh pầr rgữrh dời đườrh tậx pườrh điệu rào.

Hai nàh gay hắw jlặg kào hlau, zuhv ruahl jó hvười siếj wắg hlìh, lọ jũhv flôhv ruah gâw.

Áhn páhw kặg gbời gbàh xào, fuyêh rua zửa míhn zườhw vựz ở jnía hak pâh day, dóhw záz sầk znữ I xà mnuhw zửa pổ bơi fuốhw pàh đá zẩk gnạzn, diếh đổi nìhn sạhw gneo gnời wiah gbôi đi.

Cuộz pốhw zủa Tbươhw Tư Nwnị zũhw wiốhw hnư pàh đá zẩk gnạzn hày, gbàh đầy sấu xếg fâk hnậj xào gậh fươhw gủy zậu zủa Cố Tiêu. Từ rueh diếg gnuở gnơ ấu zno đếh zuộz wặj vại guổi gnahn hiêh, hnư hwọh đèh znỉ sẫh dêh đườhw, mnôhw gnể jnai kờ, zũhw mnôhw gnể dị gnay gnế.

Col đườlr hcía kxướw sẫl wòl xấk zài, lcưlr Txươlr Tư Nrcị bcôlr mợ cãi, wũlr mẽ bcôlr lrầl lrại.

Bởi qẽ wó Cố Tiêu, đi wùlr wậu.

Hết chương 227 (Hoàn chính văn) 






Comment with Facebook. Please be polite and nice!

18 comments:

  1. Vậy là truyện đã hoàn rồi, một bộ dài nhưng rất nhẹ nhàng ấm áp. Thank chủ nhà nhiều nhiều ❤️

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Tiếp tục gặp 2 người ở phiên ngoại nữa nhé ^^

      Delete
  2. Mừng chủ nhà lấp hố xong *tung hoa* ^^

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mừng quá luôn ấy. Cuối cùng cũng lấp được cái hố dài đằng đằng này rồi *Chấm chấm nước mắt*

      Delete
  3. Theo bộ này cũng khá lâu rồi lúc đọc thì mong nó hoàn mà giờ thì lại không nỡ 😭😭😭 chúc mừng chủ nhà lấp hố thành công mong được đọc nhiều bộ hay hơn nữa mình tin vào gu chọn truyện của Dâu 😘

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn đã ủng hộ *Ôm*
      May quá cuối cùng mình cũng lấp được đến chương cuối rồi *lau mồ hôi*
      Còn 9 chương PN nữa thì Dâu mới bắt đầu lấp những hố khác.
      Cảm ơn đã tin tưởng gu của Dâu ^^ hớ hớ *Cười toét*

      Delete
  4. Không cmt được suốt truyện nhưng thật sự thật sự thật sự cảm ơn bạn đã dịch đến đây!
    Nói thế nào nhỉ, mình đọc những chương đầu ngay khi mình cũng đang chật vật với công việc đầu tiên như Tư Nghị vậy. Thế nên với mình bộ truyện này với mình càng có nhiều tầng ý nghĩa. Mỗi khi hoang mang một chút lại đọc từ chương đầu tiên.
    Thật sự không nỡ nhìn truyện đi đến hồi kết nhưng có lẽ cũng như cuộc sống vậy, mọi thứ sẽ luôn tiếp diễn. Cố Tiêu sẽ mãi là nam thần trong lòng mình.
    Mình sẽ tiếp tục quay lại để xem từ chương đầu nhiều lần nữa. Chủ nhà thật sự đã vất vả nhiều rồi! Bạn làm tốt lắm~

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Mục đích của tác giả Hi Hoà Thanh Linh khi viết truyện là mang lại năng lượng tích cực để mọi người cùng tiến lên. Mình cũng mong muốn gửi tới điều đó cho tất cả độc giả của truyện. Rất vui vì nó có thể giúp ai đó giảm thiểu stress trong cuộc sống ❤️😘😘

      Delete
    2. Hôm nay lại phải vào đọc lại rồi...

      Delete
  5. Một bộ truyện vô cùng hay và ý nghĩa ạ, thật sự lần đầu tiên mình đọc một bộ truyện đam mà tác giả cố gắng truyền tải nhiều giá trị sống và định hướng tuổi trẻ như vậy ;;_;; có nhiều đoạn đọc đến mình còn cảm thấy tại sao lại đang ngồi đọc truyện, đi kiếm sách vở gì mà đọc đi phấn đấu đi haha ;;_;;
    Nhưng mà quả thật là cũng cảm thấy đồng cảm, ra trường bằng cấp hoạt động đều tốt mà lương chẳng là bao so với những người khác, rồi nhiều lúc chán nản quá nghĩ hay là bỏ hết đi học cao lên chờ thời nhưng rồi lại chần chừ vì chẳng dám chọn một ngành để đâm đầu vào chỉ sợ mình sai ;;_;;
    Từ lúc ra trường tới giờ thật sự chỉ có một mong muốn duy nhất là được đi theo một người sếp siêu phàm như Cố Tiêu để phát triển mà tìm mòn mắt không thấy ;;_;;
    Cảm ơn bạn đã edit truyện nhé! Luôn luôn khâm phục các editor sẵn sàng bỏ nhiều tâm huyết cho những nội dung chuyên ngành khó nhằn <3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chắc ai cũng muốn có 1 người sếp đẹp trai, tài giỏi, lại hướng dẫn nhân viên tận tình như Cố Tiêu. Ha ha.
      Cảm ơn bạn đã ủng hộ Dâu <3

      Delete
  6. Truyện hay quá đi. Bạn edit rất tuyệt vời. Cám ơn nhiều nhiều.
    Trừ chương 116, các pass còn lại mình giải được hết. Há há, tự phục mình quá cơ

    ReplyDelete
  7. Mới đây mà đã hết chính văn rồi, không nỡ luôn á :((( cảm ơn Dâu nhiều lắm luôn ❤ [Cáo nhỏ hôn nhẹ]

    ReplyDelete
  8. Hoàn rồi, xúc động quá! Cảm ơn chủ nhà rất nhìu vì đã edit 1 bộ truyện hay như vầy, iu iu ❤

    ReplyDelete
  9. Thực sự đây là lần đầu tiên đọc được bộ truyện nhân văn , thực tế , hài hước , h ngon , ngọt mà không ngấy , học hỏi được một số điều trg truyện. Xây dựng nhân vật hợp lý . Rất ghen tỵ những ngừoi có sở thích hay ước mơ với một cái gì đấy , còn ng bt như mình chỉ cần kiếm tiền nhiều sống qua ngày là được 😁. Cảm ơn chủ nhà đã edit một bộ hay như vậy 👏👏👏👏❤️❤️❤️❤️

    ReplyDelete