Chương 229 (Ngoại truyện 2)
Người đàn anh kia bị sốc, hai mắt trừng to
như thể nhìn thấy loài động vật quý hiếm nào đó. Mấy giây sau anh ta mới hoàn hồn,
lắp ba lắp bắp nói: “Các em, các em đây là, ha ha, hóa ra là thế...” Dường như
sợ nói ra xấu hổ, anh ta muốn nói lại thôi, phản ứng không được bình tĩnh như
anh chàng người Anh bản địa, nhưng không có biểu hiện khó hiểu trên khuôn mặt.
Thay vào đó, anh ta lắc đầu cảm khái nói với Cố Tiêu, “Thảo nào anh nghĩ sao
năm xưa nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi em mà em không rung động, còn tưởng
lòng em chỉ có kiến trúc, không hiểu tình yêu của thế giới loài người.”
Tiếp theo, anh ta hào phóng bắt tay Trương
Tư Nghị, yêu cầu Cố Tiêu giới thiệu kỹ càng bối cảnh lý lịch của cậu.
Biết được Trương Tư Nghị xin học part 2 ở đại
học A, đàn anh không ngừng ao ước. Anh ta muốn nộp đơn nhưng không đủ điều kiện,
cũng không đủ tinh thần và thể lực để bắt đầu học lại part 1 ở nước Anh, đời
này không có duyên phận với “Kiến trúc sư hoàng gia đã đăng ký”.
“Aiz, không có giấy phép mà lăn lộn trong
nghề này, kết quả đều là thay người ta may áo cưới[1]. Cho dù về nước, nhiều nhất
cũng chỉ là thêm một dòng đã có kinh nghiệm làm việc ở nước Anh trên CV, ngẫm lại
thật sự không cam tâm...” Đàn anh cảm thán, lại nói với Cố Tiêu, “Vậy nên lúc
trước em muốn đến đây làm việc, anh còn khuyên em suy nghĩ thật kỹ. Anh có thể
chuẩn bị visa làm việc cho em, nhưng địa vị xã hội chắc chắn không cao như khi
em ở trong nước, nhưng mà...” Anh ta liếc nhìn Trương Tư Nghị một chút, cười
nói, “Không ngờ em còn giữ chiêu này, chờ người yêu em thi lấy chứng nhận xong,
hai người các em muốn có chỗ đứng ở nơi này thì căn bản không thành vấn đề.”
Trương Tư Nghị: “...” Cậu không thoải mái với
xưng hô “người yêu” lắm, nghe muốn nổi da gà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Tư
Nghị cảm thấy đàn anh này suy nghĩ quá mức lạc quan. Ngay cả khi cậu tốt nghiệp
part 2, nếu cậu không tìm được việc làm ở nước Anh, không có tác phẩm thực tế ở
địa phương, thì cũng không thể thi lấy chứng chỉ kiến trúc sư Hoàng gia.
Trương Tư Nghị nói ra sự lo lắng của mình:
“Hôm qua em nghe bạn em nói rất khó tìm công việc trong ngành kiến trúc ở
London.”
Đàn anh kia hỏi: “Bạn học em có bằng cấp
gì, có sở trường gì không?”
Trương Tư Nghị: “Bằng thạc sĩ một năm đại học
W, sở trường... Em không rõ lắm, hình như em không nghe nói cậu ấy đặc biệt nổi
trội ở mặt nào.”
Đàn anh cười nói: “Bằng thạc sĩ một năm à,
cái này giống như mạ vàng lên chuyên ngành mà thôi? Thị trường ngành công nghiệp
đã bão hòa, cậu ta vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có
sở trường đặc biệt gì, công ty nào sẵn sàng cung cấp cho cậu ta một vị trí rồi
phí công đào tạo cậu ta? Nhưng em và Cố Tiêu thì khác. Các công ty kiến trúc của
Anh thường xuyên tiếp quản các dự án của Trung Quốc. Nhân tài có khả năng, kinh
nghiệm làm việc và giấy phép như Cố Tiêu chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có
người giới thiệu, tìm việc cực dễ. Mà em có thể thuận lợi tốt nghiệp thạc sĩ đại
học A, dựa vào quan hệ của anh với Cố Tiêu, không lo không tìm được việc. Cho
nên, hiện tại em chỉ cần học tập chăm chỉ, đặt nền tảng tốt là được.”
Cố Tiêu cũng giống như an ủi mà vỗ lưng cậu,
mỉm cười tự tin với cậu, sự điềm tĩnh thong dong lộ ra giữa hai đầu lông mày
khiến Trương Tư Nghị nhìn đến bần thần mê mẩn.
Đúng vậy, cậu không giống Tiết Văn Hàn. Nếu
như ví làm kiến trúc với chơi game, cậu đã vượt qua ngưỡng cửa này, có tư cách
chơi trò chơi này hay không đối với cậu mà nói không là vấn đề. Điều cậu cần
làm là nhanh chóng cải thiện bản thân, trang bị tốt cho mình, chào đón trận chiến
cấp cao hơn... Nghĩ thế, toàn thân Trương Tư Nghị dường như được tiêm máu gà,
chỉ muốn nhanh về nhà để bắt đầu phấn đấu!
Lưu lại phương thức liên lạc cho đàn anh của
Cố Tiêu, sau khi nói lời tạm biệt, hai người trở lại tổ ấm nhỏ mà họ thuê.
Đại học A có nhà sách của riêng mình, bởi
vì gần trường học, trong vài ngày, Cố Tiêu đã mua cả đống sách về đọc.
Phải biết ở nước Anh, sách giấy là “hàng xa
xỉ”, đặc biệt là sách thiết kế in màu, một quyển có giá từ mười mấy bảng đến mấy
chục bảng, đổi ra nhân dân tệ là khoảng mấy trăm.
Trước đó khi còn học đại học, Trương Tư Nghị
không nỡ mua sách lung tung. Thứ nhất, phần lớn các cuốn sách đều có thể mượn ở
thư viện; thứ hai, không ai đốc thúc, cho dù mua sách cậu cũng không chắc có thể
đọc xong, ngược lại chỉ để làm trang trí, lãng phí tiền bạc.
Đương nhiên, đối với một “học giả nhân dân
tệ” như Cố Tiêu, Trương Tư Nghị thật sự muốn quỳ xuống gọi ba ơi!
Hơn nữa, sự đáng sợ của Cố Tiêu không dừng
lại ở “mua mua mua”, anh mua về còn “đọc đọc đọc”. Không chỉ mình anh đọc mà
còn gọi Trương Tư Nghị đọc cùng.
Trước đây Trương Tư Nghị không tôi luyện được
kỹ năng đọc sách xuất sắc, Cố Tiêu chọn lọc những phần đáng đọc cho cậu xem,
xem xong hai người cùng nhau thảo luận. Bằng cách này, sự nhiệt tình trong học
tập của Trương Tư Nghị cũng được thúc đẩy, dần dần tự cậu cũng chủ động tìm
sách đọc.
Sau khai giảng, chương trình học cường độ
cao ép Trương Tư Nghị đến nghẹt thở. May mắn Cố Tiêu ở bên cạnh cậu, chỉ cần gọi
một tiếng, Cố Tiêu sẽ giúp cậu giải quyết khó khăn, khiến Trương Tư Nghị cảm thấy
như cậu đang mang theo “máy học tập BBK[2]“.
Khả năng tập trung của Trương Tư Nghị hơi
kém, bình thường cậu phải ngồi vào bàn mới đọc sách vẽ tranh được, còn Cố Tiêu
có thể học ở mọi nơi, nằm ngửa nằm sấp, đôi khi anh vừa nướng bánh mì vừa đọc
sách.
Hình thức học tập hiệu suất cao này mang
cho Trương Tư Nghị xúc cảm cực lớn, cậu hiểu được, hóa ra cậu không thua ở vạch
xuất phát mà là thua trên từng chi tiết nhỏ. Vì thế, cậu cũng vô thức chịu ảnh
hưởng của Cố Tiêu, chậm rãi theo sát anh.
Trong chuyên ngành thiết kế kiến trúc,
ngoài việc sinh viên phải có một lượng đọc và chiều sâu suy nghĩ nhất định, họ
còn phải chuyển đổi ý tưởng thành bản vẽ, tác phẩm nghệ thuật 3D và cuối cùng
trở thành công trình kiến trúc có thể sử dụng bởi con người. Điều này đòi hỏi
sinh viên phải có kỹ năng thiết kế, thực hành và thực tiễn nhất định.
Mặc dù hai người đều học đại học A, nhưng
chuyên ngành khác nhau. Khóa học của Cố Tiêu thiên về nghiên cứu, phải đọc nhiều
sách và làm ít thiết kế hơn, nhưng Trương Tư Nghị thì ngược lại. Hướng chính của
part 2 là làm những quy hoạch và thiết kế quy mô phức tạp ở mức độ vừa và lớn.
Vì vậy, bình thường nếu Trương Tư Nghị không ở nhà thì là đang loay hoay với đủ
loại vật liệu và mô hình khác nhau tại nơi làm việc.
Ví dụ, đặt tấm nhôm trong bếp lửa để nướng,
xem nó biến thành hình dạng gì; hoặc là, lấy một miếng gạc, tiện tay đắp lên mô
hình phủ sơn...
Nếu như nói công việc ở nơi làm việc là
chơi cờ theo các quy tắc trên một bàn cờ có ranh giới, như vậy thiết kế trong
trường học chính là ngựa thần lướt gió tung mây, miễn là bạn muốn, không có gì
là không thể làm được.
Nhắc đến điều này, Trương Tư Nghị cuối cùng
đã tìm thấy một điểm cậu nổi trội hơn Cố Tiêu. Suy nghĩ của cậu bẩm sinh có vẻ
phát tán hơn Cố Tiêu, cậu luôn có thể đưa ra một số phương pháp thiết kế kỳ lạ
đáng ngạc nhiên. Nói một cách văn vẻ, kỹ thuật thiết kế của cậu lãng mạn bay bổng
hơn Cố Tiêu, ngược lại, Cố Tiêu chặt chẽ cẩn thận hơn cậu.
Gần như mỗi tháng, chương trình part 2 của
đại học A đều có một bài thuyết trình lớn, nghĩa là hiển thị kết quả thiết kế của
riêng mình trong giai đoạn này, tiến hành báo cáo thảo luận trong nhóm. Các kiến
trúc sư và giáo sư có thâm niên sẽ bình luận và hướng dẫn ngay tại chỗ. Sinh
viên trong trường cũng có thể đi dự thính nếu có thời gian.
Lần đầu tiên Trương Tư Nghị diễn thuyết, Cố
Tiêu không chào hỏi mà đến, lặng lẽ khoanh tay đứng một bên nghe cậu nói.
Trường đại học không chỉ có hai người họ là
người Trung Quốc, riêng trong năm niên khóa chuyên ngành thiết kế kiến trúc, có
tổng cộng hơn ba mươi người Trung Quốc. Cùng khóa với Trương Tư Nghị có một cô
gái Hồng Kông xinh đẹp, từ khi nhìn thấy Cố Tiêu vào ngày diễn thuyết hôm đó,
cô đã tỏ ra rất hứng thú với Cố Tiêu.
Vì điều này, Trương Tư Nghị nhiều lần cố
tình giơ tay trái ra khoe khoang trước mặt cô gái Hồng Kông, muốn nhắc cô nhìn
rõ chiếc nhẫn cùng kiểu của cậu và Cố Tiêu. Thêm vào đó, cậu và Cố Tiêu thường
xuyên cùng ra cùng vào, Trương Tư Nghị cảm thấy dù ngốc đến đâu cũng phải nhận
ra cậu và anh là một cặp.
Đang phát biểu thì nhìn thấy Cố Tiêu,
Trương Tư Nghị hơi luống cuống, lại thấy cô gái Hồng Kông kia đến cạnh Cố Tiêu
trò chuyện với anh, Cố Tiêu còn bị cô chọc cười nhiều lần, cậu tức giận đến mức
ghen tuông lung tung, các giáo sư và cố vấn bình luận thứ gì sau đó cậu đều
nghe không rõ.
Đợi cậu bước xuống, Cố Tiêu thậm chí còn
phê bình cậu: “Hôm qua trước mặt anh vẫn diễn thuyết rất tốt mà, hôm nay sao lại
đầy sơ hở vậy?”
Trương Tư Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh nói thế mà không biết xấu hổ.”
Cố Tiêu bối rối: “Làm sao vậy?”
Trương Tư Nghị không muốn lộ ra mình đang
ghen, bèn nói: “Anh đến sao không nói trước cho em biết, làm em rất căng thẳng.”
Cố Tiêu cười cười: “Muốn gặp em thì đến
thôi, cái này còn phải nói sao? Chúng ta mỗi ngày sớm chiều ở chung, anh thấy hết
dáng vẻ ăn uống ngủ nghỉ của em rồi, có gì mà căng thẳng.”
Trương Tư Nghị : “...” (= 皿 =) Căn bản không giống nhau. Đây là báo cáo, cậu không muốn mất mặt
trước mặt người yêu chút nào hết!
Nghe người khác thuyết trình một lúc, rất
nhanh đến lượt cô gái đất cảng kia lên. Cố Tiêu lắng nghe vô cùng hào hứng.
Trương Tư Nghị nhìn thấy, tức giận không có chỗ xả, túm tay anh lôi đi - mẹ nó,
anh đến xem em hay xem người khác!
Lúc này Cố Tiêu mới nhận ra có vấn đề, kéo
Trương Tư Nghị đến chỗ góc tối không người vừa ôm vừa dỗ dành, vui vẻ cười mãi
không thôi: “Đồ ngốc, thế mà cũng ghen á? Không phải em không biết anh không cứng
được với phụ nữ?”
Trương Tư Nghị phồng miệng lên không nói lời
nào. Cậu biết Cố Tiêu không có cảm giác với con gái, nhưng cậu không vui vì người
yêu mình bị người khác ngấp nghé, chưa kể ngón tay áp út bên tay trái của Cố
Tiêu đã đeo nhẫn, cô gái Hồng Kông kia còn đường hoàng lượn qua lượn lại trước
mặt Cố Tiêu, quá đáng!
Cố Tiêu chòng ghẹo cậu một lát mới nói sự
thật cho cậu: “Thật ra, người cô ấy thích là em.”
Trương Tư Nghị: “... Cái gì!?”
Cố Tiêu cười nhìn Trương Tư Nghị, nói: “Mỗi
lần cô ấy tìm anh đều là nói về em với anh. Vừa rồi anh và cô ấy nghe em diễn
thuyết, cô ấy còn bảo em thuyết trình rất tốt, anh nói với cô ấy, thời điểm em
thuyết trình cho riêng anh nghe, nói còn tốt hơn.”
Mặt Trương Tư Nghị lập tức nóng lên: “Cô ấy,
cô ấy làm sao lại nói với anh!”
Cố Tiêu quơ quơ tay trái của mình, cười
không thành tiếng: “Bởi vì cô ấy biết chúng ta là một đôi, cô ấy không nói với
anh thì nói với ai? Hơn nữa, không phải em thường xuyên khoe nhẫn cho cô ấy xem
sao? Cô ấy nói em thật trẻ con, thật đáng yêu.”
Trương Tư Nghị: “...”
Chuyện này khiến Trương Tư Nghị lúng túng
khôn cùng, mệt cậu còn ra vẻ khôn ngoan khoe khoang trước mặt cô gái Hồng Kông
kia, không ngờ người ta đã sớm hiểu tường tận.
Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống
đất, lại giận dữ vì Cố Tiêu không nói với mình: “Anh biết hết sao anh không nói
sớm, nhìn em bị đem ra làm trò hề vui lắm hả?”
Cố Tiêu bóp mũi cậu, tỏ vẻ đương nhiên, cười
xấu xa: “Đúng vậy, nói sớm cho em thì không thú vị nữa, ha ha.”
Trương Tư Nghị tức giận đến mức phun ra máu
ba lần!
Không chỉ vậy, vì mỗi lần Trương Tư Nghị
thuyết trình, Cố Tiêu gần như đều đi nghe cậu nói, trên thực tế, nhiều người đã
ngầm phát hiện quan hệ của họ, nhưng mọi người đều sợ họ xấu hổ nên không chủ động
nói ra mà thôi.
Hết chương 229
[1] Thay người ta may áo cưới: chỉ uổng
công, vất vả thay người khác mà mình chẳng được gì.
No comments:
Post a Comment